Chương 200: Không sai


Thẩm Trí Ninh liếm môi, thờ ơ đáp lời:
Anh không nhiệt tình với người khác.



...
Thịnh Kiêu Dương.
Nghe lời này, Thịnh Kiêu Dương thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút:
Nếu không phải tự em muốn thế, dù anh có ép buộc em làm bạn gái của anh thì em cũng sẽ nghĩ cách thoát ra.

Anh luôn để ý đến nét mặt của cô, từ vẻ mặt lúc cô nói chuyện có thể thấy được lời này đúng là lời xuất phát từ trái tim. Nhưng một khi đã có chút nghi ngờ, sẽ rất khó loại bỏ. Anh nói:
Nhưng em cũng không đặt anh ở trong tim em.

Sớm biết vậy anh sẽ không làm thế nữa.
Lời của ông cụ Dương như vẫn đang vang vọng bên tại:
Trí Ninh, cháu sẽ phải hối hận!


Không phải em sợ quấy rầy anh à...
Thịnh Kiêu Dương càng nói càng nhỏ, ngay cả cô cũng không tin lời nói của bản thân.
Anh như đang trút giận, cắn môi của cô, dịu dàng gặm nhấm, khẽ thốt ra ba chữ:
Đồ nói dối!


Vậy em đi rửa mặt đi.
Anh lại cúi đầu, tiếp tục xem tờ báo trước mặt.
Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, cái tên tu hú chiếm tổ chim khách này!

Không nỡ để anh đi à?
Anh nhướng mày, trêu chọc hỏi lại.

Đúng vậy, em còn đang thấy vui vẻ vì anh Trí Ninh có thể về kịp sinh nhật của em.


Em... đâu có diễn, em đang nói lời thật lòng, lời thật lòng đến không thể thật hơn!
Thịnh Kiêu Dương không đủ sức để ngụy biện nữa.
Thẩm Trí Ninh cười khẽ, anh cúi đầu xuống, mũi gần như kề sát vào mũi của cô, nhẹ nhàng nói:
Anh biết rất rõ em có nói lời thật lòng hay không.

Thịnh Kiêu Dương như một chiếc bánh ngọt thơm ngon, sắp hòa tan ở trong miệng anh.

Em... sắp... tắt thở rồi!
Thịnh Kiêu Dương đẩy Thẩm Trí Ninh ra, thở hổn hển.
Cô rửa mặt chậm rì rì xong đi ra, thấy Thẩm Trí Ninh còn chưa ngủ, dáng vẻ như đang chờ cô. Lúc này, trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm không yên, cái tên này còn chưa ngủ là có ý đồ xấu gì?
Thẩm Trí Ninh thấy cô đi ra, liền đặt tờ báo trên tay lên tủ đầu giường, thản nhiên dựa vào đầu giường nhìn cô chậm rãi đến gần.
Thẩm Trí Ninh nhìn rõ từng thay đổi biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô, đúng là
Đồ nói dối
này lại lừa anh.
Ánh mắt anh sâu xa, giơ tay nhéo khuôn mặt đã thêm chút thịt của cô, vui vẻ nói:
Biết anh sẽ ở lại, em vui đến ngốc luôn à?

Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn cô, thấy bờ môi đang mím chặt và hàng mi hơi run rẩy, bỗng nhiên trái tim thắt lại. Nếu như cô không nói, anh thật sự không biết chuyện kia lại tạo thành ảnh hưởng lớn với cô như vậy. Cho nên bây giờ anh còn chưa đi vào được trái tim của cô là vì cô còn đang sợ anh sẽ tiếp tục dùng những thủ đoạn đó sao?
Từ lúc sinh ra đến nay, Thẩm Trí Ninh chỉ hối hận mỗi một lần, nhưng bây giờ việc khiến anh thấy hối hận lại nhiều hơn.
Thẩm Trí Ninh lùi khỏi người cô, nằm sang bên cạnh, lẳng lặng nghe cô nói chuyện.

Em thừa nhận, lúc đầu em sợ thủ đoạn của anh, mới không thể không ở bên cạnh anh. Lần trước, ở trong mắt anh có lẽ em không ở trong phòng tối quá lâu, nhưng cảm giác khiến người ta muốn nổi điên kia thật sự cả đời cũng khó quên được. Cho dù là bây giờ, thỉnh thoảng em cũng sẽ mơ thấy bản thân ở trong một không gian khép kín tối tăm.

Thịnh Kiêu Dương cảm thấy nổi da gà, lời này không giống như lời Thẩm Trí Ninh sẽ nói ra, nhưng anh lại nói rồi! Hơn nữa, còn nói đúng, lý, hợp, tình, như, thế!

Hay là,
Giọng của anh đột nhiên gần sát, gần như là sát ngay bên tai cô,
Em sợ anh sẽ ăn em?

Tóc của cô rối tung xõa ra trê8n ghế, không biết kính mắt đã rơi ở đâu, ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi hơi sưng, khiến người nào đó vừa nhìn liền thèm ăn, lại muốn hu3ng hăng gặm nhấm một hồi.

Em ăn bánh kem à?
Anh kề trán vào trán của cô.

Em nằm xa thế làm gì?
Giọng nói của anh vang lên bên tai,
Anh đã sưởi ấm nửa phần chăn bên này cho em rồi.

Anh đã sưởi ấm nửa phần chăn bên này cho em rồi...
Nghe hai chữ này, Thịnh Kiêu Dương chỉ muốn trợn mắt lườm anh một cái, sao Đại ma vương lại thích hành hạ người ta như thế?
Nhưng cô hiểu Thẩm Trí Ninh này, biết anh là người ăn mềm không ăn cứng, nếu cô đối đầu với anh, anh sẽ càng hành hạ cô hơn. Cô nhanh chóng nghĩ cách đối phó, yếu ớt mở miệng:
Nhưng em mệt rồi!

Ông lớn, anh không thể đi theo con đường bình thường à! Thịnh Kiêu Dương thấy rất bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại phải nở một nụ cười, tươi đến mức đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm:
Ha ha, em thật sự rất vui.


Cười giả tạo như vậy, lúc em đóng phim cũng diễn như vậy sao? Đạo diễn có thể thông qua sao?
Thẩm Trí Ninh trực tiếp vạch trần vẻ giả tạo của cô.

Ừ.
Cô bỗng thấy hơi chột dạ.

Những ngày qua, 9em lại chơi vui vẻ đến quên cả trời đất, kể chút đi, em đã làm những gì vậy?

Giọng nói như đang nỉ non của anh nổ tung bên tai cô, lần này cô không còn thấy may mắn nữa, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết:
Anh có thể ở lại với em, em thật sự rất vui vẻ.

Nụ cười trên mặt Thẩm Trí Ninh hoàn toàn biến mất, anh cứ nằm trên người cô mà lẳng lặng nhìn.

Đau.
Thịnh Kiêu Dương uất ức kêu lên.
Thẩm Trí Ninh nghe vậy đổi cắn thành liếm, liếm láp nơi anh vừa mới cắn, rồi lại bắt đầu một vòng quấn quít mới.
Thịnh Kiêu Dương không cười được nữa, trong mắt anh không có sự tàn bạo, nhưng cô lại cảm thấy áp lực còn lớn hơn, nhất là sự thất vọng nhàn nhạt kia khiến trái tim của cô nhói lên.

Thật xin lỗi...


Em...
Trước ánh mắt chăm chú của anh, cô định đối phó cho xong chuyện nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Cô mấp máy môi:
Anh Trí Ninh, đã nói đến mức này, vậy em cũng không giấu mấy lời này nữa.

Thịnh Kiêu Dương nhếch môi:
Em đã không nỡ như thế, anh không thể làm gì khác hơn là ở lại với em.


...
Cái gì?
Trái tim của Thịnh Kiêu Dương giật thon thót, một mặt cô cảm thấy bản thân không có một kẽ hở nào, một mặt khác lại nghi ngờ Thẩm Trí Ninh thật sự nhìn ra, nhưng trong lòng vẫn giữ mấy phần may mắn, cảm thấy anh chỉ đang dùng lời nói để làm cô rối loạn, dù sao bây giờ nét mặt của anh cũng không có sự tức giận hay không vui vì bị lừa gì cả.

Đồ nói dối, rốt cuộc câu nào của em mới là nói thật?


Ngày mai anh phải trở về.
Thẩm Trí Ninh nói.
Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi lại:
Hôm nay mới tới, ngày mai đã về rồi sao?

Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ mở to mắt, nhìn thấy Thẩm Trí Ninh nghiêng người chống tay nhìn mình chằm chằm:
Anh Trí Ninh, hôm nay anh bay từ xa về đây, nhất định rất mệt, chúng ta đi ngủ sớm đi, ngày mai lại nói chuyện tiếp có được không?


Không được.

Thẩm Trí Ninh ngước nhìn cô,
Em đang đuổi anh à?


Không có.
Thịnh Kiêu Dương kiên quyết chối bỏ, nào dám nói đúng.
Nghe cô nói như vậy, trên mặt Thẩm Trí Ninh hiện ra ý cười, anh lật người một cái, hai tay chống ở hai bên người cô, cơ thể không nặng không nhẹ cách một lớp chăn đè lên người, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nói:
Bây giờ biết anh muốn đi, không vui à?


Ừ.
Thịnh Kiêu Dương gật đầu, cô phải sắm vai một người bạn gái thật tốt để đuổi Thẩm ma vương đi mới được, cho nên đành thuận theo anh.
Thẩm Trí Ninh thỏa mãn đứng lên.

Em đi lấy quần áo.
Thịnh Kiêu Dương sợ cái tên này lại làm thêm lần thứ ba, vội vàng chạy vào phòng cất quần áo.
Điều này không đúng, Thẩm Trí Ninh phải nói
Nhưng không còn cách nào khác, trong nhà chỉ có hai người lớn, anh phải về với bọn họ
, sau đó cô có thể rất khoan dung nói
Vậy anh về đi, nhớ phải hỏi thăm sức khỏe của hai người lớn giúp em
. Sau đó nữa mọi người sẽ đi ngủ, sáng mai cô lại tiễn anh đi, tất cả đều vui vẻ!
Nhưng Thẩm Trí Ninh không làm theo suy đoán của cô, hoàn toàn hành xử không theo lẽ thường, khiến cô trở tay không kịp.
Chờ cô cầm đồ ngủ đi ra, Thẩm Trí Ninh đã ngồi trên giường cô.
Cô hơi sững lại,
Muộn rồi, anh không về nghỉ ngơi à?


Có mà,
Cô chớp mắt,
Ngày nào em cũn5g nhớ đến anh.

Thẩm Trí Ninh hơi nhếch môi,
Nhớ anh đến mức quên cả anh hả? Nhiều ngày như vậy, thế mà em không gửi cho anh một tin nhắn nào.


Em đừng nói thật xin lỗi, anh chỉ muốn hỏi em một câu,
Anh hơi dừng lại,
Tự em đồng ý ở bên cạnh anh sao? Đừng vội trả lời, em nghĩ rõ ràng đi.

Anh không phải loại ếch ngồi đáy giếng, anh cảm nhận được thái độ của cô với mình thế nào, nhất là khi tiếp xúc càng nhiều hơn thì càng cảm nhận càng rõ ràng.

Đọc sách, vẽ tranh, xem tivi với ông ngoại, chơi trò chơi vớ6i Tiểu An và Tiểu Hổ...


Nói nhiều như vậy, nhưng không có một việc nào liên quan đến anh.

Đúng là có chuyện! Thịnh Kiêu Dương hơi lo lắng, cô giả vờ bình tĩnh đi đến phía bên kia, nhấc một góc chăn lên, nằm vào trong, tay thò ra bên ngoài chăn đặt ở cạnh người.

Anh Trí Ninh, ngủ ngon.
Cô cũng không nhìn đối phương, nhắm mắt lại giả vờ ngủ thiếp đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.