Chương 201: Phát hiện ra thân phận


Trong căn phòng tĩnh lặng, Thịnh Kiêu Dương không nói gì nữa, chỉ chờ anh trả lời.

Thật lâu sau, lâu đến mức cô ch8o rằng mình sẽ ngủ thiếp đi, mới nghe được giọng nói bình thản không đoán được gì khác của Thẩm Trí Ninh.


Ngủ đi3.
Anh chỉ nói hai chữ này.
Mái tóc của người đàn ông đã bạc một nửa, trên người mặc chiếc áo khoác màu xám đậm, vẻ mặt đau buồn. Thật sự là Thịnh Huân! Trên hai tay của ông ta đều có đồ, một tay còn cầm một chiếc bánh kem.

Hả? Em rể, sao em lại tới đây?
Lương Đại Tuệ giật mình nói.
Thịnh Huân nhìn Lương Đại Tuệ mà không chút cảm xúc, ông ta đưa đống đồ chăm sóc sức khỏe cho dì Trương, sau đó cầm bánh kem đi đến trước mặt Thịnh Kiêu Dương, nhìn cô sâu xa, nói:
Bác biết hôm nay là sinh nhật của cháu, nên mua cho cháu một chiếc bánh kem.

Không nhìn thấy Từ Bình cùng hai đứa nhóc Tiểu An và Tiểu Hổ, Thịnh Kiêu Dương hỏi dì Trương đang mang hoa quả lên bàn trà, biết bọn họ đang chơi trò chơi ở trong phòng chơi của trẻ em, thì không hỏi thêm gì nữa.
Đột nhiên tiếng chuông của điện thoại lắp trên vách tường cạnh lối vào vang lên.

Ai lại đến vào lúc này chứ?

Thịnh Kiêu Dương nhìn ông ta, trong mắt lướt qua một tia sáng, nói:
Ông đi theo tôi.


Này, hai người...
Lương Đại Tuệ giơ tay muốn ngăn nhưng lại bị ông chồng Từ Trạch kéo lại.

Em đừng đi quấy rầy người ta.
Từ Trạch nói

Là chuyện từ tháng trước rồi, chẳng lẽ cô ta không liên lạc với chị sao?
Thịnh Huân cười như không cười nhìn Lương Đại Tuệ.
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên bật cười, thấy Lương Đại Tuệ lườm mình thì mỉm cười nói:
Thật xin lỗi, không phải cháu đang cười trên nỗi đau của người khác, cháu chỉ cảm thấy người em gái này của mợ cũng không để ý đến mợ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho mợ biết.

Sắc mặt Lương Đại Tuệ rất xấu.
Thịnh Huân nhìn cô, chậm rãi nói:
Cháu quá quen thuộc với phòng của Kiêu Dương, nhưng trước kia cháu cũng chưa từng tới đó.

Thịnh Kiêu Dương không nói gì.

Bác suy nghĩ rất lâu, suy đoán rất nhiều, mặc kệ là tình huống gì cũng không thể khiến một người đi vào căn phòng xa lạ lại có thể hiểu rõ nơi đó như lòng bàn tay. Trừ khi...


Điều này chỉ có thể nói rõ tôi và ông ngoại có duyên phận.

Thịnh Huân nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, trong nụ cười mang theo sự vui vẻ như trút được gánh nặng,
Con không hề thay đổi.

Ông ta đã nhận ra thật rồi!
Không cần nói cũng biết ai đã tặng hộp quà này.
Cặp kính mắt mà cô không biết bị ném vào xó nào cũng được đặt ngay ngắn bên cạnh hộp quà, cô đeo kính lên.
Cô thở dài, đứng dậy xuống giường, không tiếp tục xem cũng không quan tâm hộp quà tặng kia nữa.

Nói linh tinh gì đó! Kiều Kiều có bạn trai rồi. Được rồi, được rồi, đừng đoán mò, đi nói chuyện với mẹ đi.
Từ Trạch đẩy Lương Đại Tuệ đi đến ghế sofa.
Hai người đi vào phòng vẽ ngồi ở trên ghế sofa nhìn nhau không nói gì.

Ông muốn nói gì với tôi?
Thịnh Kiêu Dương lên tiếng trước.

Kiều Kiều, con ngủ đủ chưa? Có đói bụng không? Trong phòng bếp có giữ lại cháo và bữa sáng cho con, con có muốn ăn bây giờ không?
Từ Tình quan tâm.

Không cần, cũng sắp ăn cơm trưa rồi.

Sau khi đáp lại một câu để tỏ lòng lễ phép, cô chào hỏi bà cụ Từ đang cầm cốc nước ngồi ở trên ghế sofa trước.
Tới gần sáng, Thịnh Kiêu Dương mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, sau khi cô tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai nữa.
Cô ngạc nhiên nhìn chỗ bên cạnh rất gọn gàng, không giống như có người ngủ ở đó, cũng không biết bây giờ trong lòng cô đang thấy nhẹ nhõm, hay là mất mát.
Cô nên vui vẻ, dù sao cô cũng sẽ không yêu người khác, sớm nói rõ ràng sớm rời đi cũng tốt, tránh cho đến lúc thật sự phải kết hôn, cô lại muốn đổi ý, vậy đối với ai cũng là sự tổn thương rất lớn.
Thịnh Kiêu Dương hơi mấp máy môi, không ngờ một người không hề để ý đến cô lại phát hiện ra thân phận của cô dù không có ai ám chỉ.

Ông đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.
Cô lạnh lùng nói.

Kiêu Dương.
Thịnh Huân nhỏ giọng gọi.
Cô nhìn ra cửa,
Dì đưa ông ta vào đây đi.

Người đàn ông trung niên họ Thịnh ngoại trừ Thịnh Huân thì không còn ai khác nữa. Nhưng ông ta đến đây vào lúc này để làm gì?
Một lúc sau, dì Trương dẫn một người đi vào.
Bánh mousse là thứ cô thích ăn, không phải Từ Kiều Kiều thích ăn.
Cho nên lời nói này của ông ta muốn biểu đạt cái gì, nhận ra thân phận của cô rồi à?

Cảm ơn.
Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương cũng nhận lấy chiếc bánh kem, rồi đưa cho dì Trương.
Thịnh Kiêu Dương chỉ bình tĩnh nhìn ông ta, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Con người luôn thích bị coi thường, chờ mất đi mới nhận ra được sự quan trọng. Kiêu Dương, mấy năm qua là cha có lỗi với con.


Tôi không phải tên Kiêu Dương, tôi là Từ Kiều Kiều.

Nhưng bây giờ cô không vui vẻ nổi, trong đầu rất hỗn loạn.
Một lúc lâu sau, cô mới ngồi dậy, giơ tay tìm kiếm điện thoại ở tủ đầu giường, cô muốn xem giờ, nhưng cô lại chạm vào một cái hộp, cô hơi dừng tay lại quay sang nhìn, liền thấy một hộp quà đóng gói xinh đẹp được đặt trên tủ đầu giường.
Ánh mắt của cô thay đổi, ngón tay đã chạm vào mép hộp quà lại dừng lại.
Dì Trương lẩm bẩm đi qua đó, đầu tiên nhìn xem đó là ai, thấy người đứng ở cửa ăn mặc nhã nhặn, nhìn thấy hai tay đều cầm đồ liền biết là người đến cửa thăm hỏi, bà liền nghe điện thoại. Người đứng ngoài của nhỏ giọng nói chuyện, rất khách sáo, dì Trương hỏi thăm tên mà mục đích của ông ta, rồi nói đối phương đợi một chút.
Ông cụ Dương và An Cảnh đang nói chuyện trong phòng sách, dì Trương liền đi hỏi cô chủ nhỏ.

Họ Thịnh?
Thịnh Kiêu Dương híp mắt.

Em rể, sao hôm nay em lại đến đây, đến thăm ông cụ sao?
Lương Đại Tuệ lại gần.
Ánh mắt Thịnh Huân hơi trầm xuống:
Tôi đã ly hôn với Lương Tiểu Tuệ, về sau đừng gọi tôi là em rể.


Cái gì? Ly hôn?
Lương Đại Tuệ giật mình,
Chuyện khi nào vậy?


Ôi, chủ bữa tiệc sinh nhật của chúng ta đã xuống rồi!
Lúc cô xuống lầu, giọng nói giả tạo của Lương Đại Tuệ vang lên.
Thịnh Kiêu Dương không thay đổi sắc mặt, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người trong phòng khách, thật sự... không nhìn thấy người kia.
Cô không muốn biết anh đi từ lúc nào.
Trái tim Thịnh Kiêu Dương run rẩy, cô lập tức nhếch môi cười nhạo. Cũng đúng, nếu đổi9 lại là cô nghe được lời trong lòng như thế cũng rất khó chấp nhận, huống chi người đó lại là Thẩm Trí Ninh!
Rõ r6àng vốn rất buồn ngủ, nhưng Thịnh Kiêu Dương lại không ngủ được.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân quá kiểu cách, vừ5a thân thiết với Thẩm Trí Ninh vừa từ chối anh, tính cách của cô không nên như vậy, nhưng tình cảm là một thứ rất khó khống chế.
Thịnh Kiêu Dương không nhìn bà ta nữa, mà quay sang nhìn Thịnh Huân:
Dù ông ly hôn với bà ta vì bà ta ăn trộm, nhưng chắc lúc ly hôn cũng chia cho bà ta rất nhiều tiền nhỉ? Nếu không với tính cách đó, sao bà ta có thể từ bỏ ý đồ chứ?

Thịnh Huân im lặng, chỉ nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Khi Lương Đại Tuệ nghe thấy câu
Chia rất nhiều tiền
kia thì mắt sáng lên, vội vàng hỏi:
Bây giờ em gái của tôi đang ở đâu?

Lương Đại Tuệ không vui:
Em quấy rầy bọn họ cái gì chứ, một người là cháu gái của anh, một người là em rể của em, bọn họ không quen không biết thì có cái gì để nói chuyện.


Tất nhiên có chuyện của người ta, người ta đã muốn nói chuyện riêng, vậy chính là không muốn người khác biết.


Trai đơn gái chiếc, anh nói xem em gái của em ly hôn, có phải cũng vì nó không!
Vẻ mặt Lương Đại Tuệ ác độc.

Không quen không biết, tôi không thể nhận chiếc bánh kem này của ông.
Thịnh Kiêu Dương không nhận chiếc bánh.
Sắc mặt Thịnh Huân không thay đổi, ông ta nói thẳng:
Đây là bánh mousse mà cháu thích nhất.

Thịnh Kiêu Dương nghe thấy lời này, thì nhìn chằm chằm Thịnh Huân, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt ông ta, nhưng không phát hiện ra điều gì.
Ông ta hơi ngừng lại, nói tiếp từng câu từng chữ,
Người đó là chủ nhân của căn phòng này.

Ánh mắt Thịnh Kiêu Dương lóe lên, không trả lời ông ta.

Bác biết cha quan tâm Kiêu Dương đến mức nào, bây giờ ông ấy lại không còn đau buồn vì sự ra đi của Kiêu Dương, hơn nữa còn đối xử tốt với một người không quen không biết như cháu, cháu nói cho bác biết, đây là vì sao chứ?


Vậy chị phải hỏi em gái của chị thôi.
Thịnh Huân lạnh nhạt đáp lại một câu.
Thịnh Kiêu Dương nhếch khóe môi, xoay người muốn bỏ đi nhưng lại bị gọi lại.

Bác muốn nói chuyện riêng với cháu.
Thịnh Huân nói.

Kiêu Dương, ở đây không có ai khác, con đừng như vậy. Thật xin lỗi, những năm qua cha không quan tâm đến con. Nhưng ở trong lòng cha, cha chỉ có mình con.


Thịnh Kiêu Dương cười lạnh,
Muộn rồi, Thịnh Kiêu Dương đã chết, ông đừng quên, ông đã tự mình chôn cất cô ấy.



Lúc Kiêu Dương còn sống chỉ gặp Từ Kiều Kiều một lần duy nhất trong tai nạn xe cộ kia, vậy mà cha lại cho con vào phòng để tìm đồ, chỉ có cha và Kiêu Dương biết ngăn tủ bí mật ở trong tủ quần áo mà thôi, Kiêu Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao có thời gian nói bí mật kia cho người khác biết.



Sao ông biết tôi và cô ấy chỉ gặp trong tai nạn xe cộ đó? Trước đó, chúng tôi vẫn luôn liên lạc trên mạng, chúng tôi là bạn thân không giấu nhau điều gì, không ngờ trời xui đất khiến lại đụng vào nhau.
Thịnh Kiêu Dương nói rất chắc chắn, thật thật giả giả, giả giả thật thật khiến người ta không phân biệt được.

Thịnh Huân chậm rãi mỉm cười:
Những năm qua, tuy cha chưa từng chủ động quan tâm con, nhưng con thật sự nghĩ rằng cha hoàn toàn không biết gì về con sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.