Chương 319: Sự thật năm đó


Lúc Thịnh Thi Vận đang không biết phải mở miệng như thế nào, Mạc Lan bất ngờ nói:


Cô có thù với Từ Kiều Kiều sao?
Nghe Mạc Lan hỏi vậ8y, Thịnh Thi Vận đảo mắt:
Đúng, chị Mạc Lan, chị không biết đâu, Từ Kiều Kiều thật sự là con gái riêng của cha em, bây giờ cha em bị bệnh ung3 thư có lẽ sẽ không tỉnh lại, cô ta liền xuất hiện, cô ta muốn cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về em!

Vậy cô cũng không nên dùng thủ đoạn9 như vậy.
Trên mặt Mạc Lan lại không hề có vẻ phản cảm.
Mấy tên này cũng không phải công dân hiền lành gì đó, đã từng có tiền án tiền sự rồi.
Ngay sau đó lại kiểm tra điện thoại của bọn chúng, cảnh sát phát hiện bên trong điện thoại của một tên có hai số điện thoại khả nghi, trong đó số liên lạc gần nhất đã không gọi được, số còn lại là phụ nữ nghe máy.

Ồ, trước kia mấy người này còn tham gia vào một vụ án mạng, 11 năm trước, một người phụ nữ có thai nhảy lầu tự sát cũng vì mấy người này tới uy hiếp người phụ nữ có thai đó mà tạo ra.
Cảnh sát trẻ tra tư liệu xong ngạc nhiên nói.
Một người cảnh sát trung niên ngồi bên cạnh nói:
Ồ, hóa ra là việc kia.

Chú Triệu, chú biết việc kia à? À, quên mất, chú đã làm ở đây được 15 năm rồi.
Thịnh Kiêu Dương đang ngồi trước bàn làm việc lại hơi ngạc nhiên, những cụm từ
11 năm trước

phụ nữ có thai nhảy lầu tự sát
này khiến cô nghĩ đến một việc lúc trước.
Ở bên kia, Thịnh Kiêu Dương đã rời đi với Thẩm Trí Ninh, đi theo xe của Cục Cảnh sát.
Có video làm chứng, bên phải chịu trách nhiệm về việc lần này rõ ràng là mấy tên đến cửa gây chuyện.

Có người thuê côn đồ muốn hủy mặt của cháu.

Cái gì?
Từ Tình quá sợ hãi.
Ông cụ Dương cũng nhíu chặt mày, tức giận hỏi:
Là tên khốn nào? Không được, xem ra phải sắp xếp thêm mấy vệ sĩ đi theo bên cạnh cháu.


Lương Đại Tuệ?
Sau khi biết người liên lạc với bọn chúng, Thịnh Kiêu Dương cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, Lương Đại Tuệ lại quen biết những người này.

Kiều Kiều, sao thế?
Từ Tình vừa trở về đã hỏi.

Ngồi trước đã, chúng ta mở cuộc họp gia đình.
Thịnh Kiêu Dương nghiêm túc nói.
Bởi vì lúc Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh trở về đã qua mười hai giờ, ông cụ Dương đã sớm đi ngủ, nên ông cụ còn chưa biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Xảy ra chuyện gì?
Ông cụ Dương thấy cô nghiêm túc như vậy, biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ.

Đúng là chuyện tốt do người phụ nữ kia làm!
Cô nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Trí Ninh ôm cô vào lòng, an ủi:
Anh nhất định sẽ đòi lại cho em.
Về phần đòi lại cái gì, còn cần nói sao?
Năm đó em cứ ngu ngốc đến mức rơi vào cái bẫy do bọn họ đào, kết quả đến chết còn phải đeo cái nồi này.
Thịnh Thi Vận lẩm bẩm một câu trong lòng.

Cũng đúng, cô nên cố gắng hơn.
Vẻ mặt Mạc Lan trở nên lạnh nhạt, cô ta đi rửa tay, dáng vẻ không muốn nói nhiều nữa.
Cũng bởi vì tên này còn chưa kịp xóa bỏ lịch sử trò chuyện đã bị bắt giao nộp điện thoại, nếu không cũng không thể để điều tra được số điện thoại này.
Nhưng lần này lại không có liên quan gì đến số điện thoại nghe máy kia, bởi vì không phải số của người sai khiến những tên này làm như vậy.

Lúc trước em không biết giữa bọn họ có mối liên hệ như vậy, nếu bây giờ đã biết, em đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Thịnh Kiêu Dương cười lạnh.
Thẩm Trí Ninh đưa tay chạm vào gò má của cô:
Không vội, từ từ sẽ đến, chơi chết ngay ngược lại sẽ không vui.
Thịnh Kiêu Dương ngước mắt nhìn Thẩm Trí Ninh, thấy trong mắt của anh là sự ủng hộ mình, đột nhiên trong lòng có cảm giác vui vẻ và tìm được chỗ dựa.
Đến bây giờ cô đã phát hiện ra, hình như bản thân không hề cảm thấy sợ hãi với thủ đoạn xử lý của Thẩm Trí Ninh, bởi vì bây giờ cô cũng từ từ biến thành một người như anh.
Cô cũng không cảm thấy có gì không tốt, dù sao cô cũng không đối phó với người bên cạnh cô, chỉ với những người khiến cô chán ghét.
Từ Tình tắm góc áo Lý Duy Kỳ, vẻ mặt lo lắng, bà nhỏ giọng hỏi Lý Duy Kỳ:
Kiều Kiều sao thế?

Sẽ biết ngay thôi.
Lý Duy Kỳ an ủi.
Anh ấy cùng Từ Tình trở về, ngay cả Từ Tình cũng không biết con gái mình có chuyện gì, người làm cha dượng như anh ấy sao biết được.
Mạc Lan mỉm cười:
Tôi chỉ là không nhìn nổi cô ta đã có bạn trai còn đi dụ dỗ đàn ông.
Thịnh Thi Vận đảo mắt, dáng vẻ cùng chung mối thù:
Đúng là cô ta rất biết dụ dỗ đàn ông, bây giờ thanh mai trúc mã của em cũng về phe cô ta.
Mạc Lan thông cảm nhìn Thịnh Thi Vận, cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Thịnh Thi Vận:
Thật ra vẻ ngoài của cô xinh đẹp hơn cô ta nhiều.

Nhưng em không thủ đoạn như cô ta, bây giờ cô ta có chỗ dựa là ông chủ lớn, không cần cố gắng cũng dễ dàng lấy được tài nguyên tốt mà người khác vĩnh viễn cũng không chiếm được.

Vậy vì sao cô không đi tìm chỗ dựa?


Đâu dễ tìm chỗ dựa đáng tin cậy như vậy chứ.
Nếu không tất cả mọi người đều đi tìm rồi.
Tuy mấy tên này đều bị đánh rất thảm, nhưng một không thiếu tay hai không thiếu chân, cũng chỉ bị thương ngoài da, cho nên bên đánh lại cũng không tính là đả thương người khác, chỉ là phòng vệ chính đáng.
Thịnh Kiêu Dương không muốn bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, có báo án với cảnh sát, nhờ cảnh sát điều tra rõ ràng kẻ chủ mưu phía sau, cảnh sát cũng lập án, đồng thời bắt tay điều tra đầu đuôi, khỏi phải nói, thật sự điều tra ra được một số thứ.
Người cảnh sát lớn tuổi hơi bất ngờ quan sát cô, nói với ý tứ sâu xa:
Khi đó cháu mới được mấy tuổi thôi, sao lại biết chuyện này?
Sức lực trên tay truyền tới nhắc nhở Thịnh Kiêu Dương, Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Thẩm Trí Ninh ngồi bên cạnh, vẻ mặt thả lỏng:
Cháu vẫn nhớ từng xem một tờ báo, bởi vì cảm thấy khó tin cho nên vẫn luôn nhớ rõ.

Thật sự đáng tiếc, người phụ nữ có thai kia cũng sắp đến ngày dự sinh rồi, vậy mà lại xảy ra việc một xác hai mạng.
Người cảnh sát lớn tuổi thở dài.

Một cô bé 10 tuổi lại thuê kẻ giết người, đây thật sự là...

Hai người đang nói đến vụ người phụ nữ có thai nhảy lầu ở tiểu khu Minh Huy vào 11 năm trước sao?
Cô hỏi.
Người cảnh sát trẻ tò mò liếc nhìn cô,
Cô cùng biết à?

Có phải bọn họ còn khai nhận là một cô bé 10 tuổi dùng tiền thuê bọn họ làm như vậy không?
Thịnh Kiêu Dương hỏi.
chậc chậc, bây giờ trưởng thành không phải biến thành người càng ác độc hơn à.
Người cảnh sát trẻ nói.

Không phải không có chứng cứ có thể chứng minh cô bé kia thuê bọn họ sao?
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên nói.
Nhìn thấy thái độ của Mạc Lan cũng không dữ dội, Thịnh Thi Vận biết việc này 6có chỗ để quay đầu, cô ta tỏ vẻ ủ rũ, dùng giọng điệu thù hận để nói:
Từ Kiều Kiều này làm hại em và mẹ em bị cha đuổi ra khỏi nhà, có nhà nh5ưng không thể về, em hận không thể khiến cô ta chết ngay lập tức!
Mạc Lan ngạc nhiên nhìn Thịnh Thi Vận,
Cô nói cô ta làm hại cô và mẹ cô bị đuổi ra khỏi nhà? Không phải vừa nãy cô nói cô ta chỉ là con gái riêng sao?

Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì, sau khi cô ta đến cửa làm ầm ĩ, cha khăng khăng phải ly hôn với mẹ em, còn đuổi bọn em đi.
Thịnh Thi Vận rưng rưng.

Không phải mẹ của cô ta là tình yêu đích thực của cha cô chứ? Nhưng không phải mẹ của cô ta đã tái hôn rồi sao?
Thịnh Thi Vận không thút thít nữa, không ngờ Mạc Lan lại biết rõ về Từ Kiều Kiều như vậy, cô ta suy nghĩ một chút:
Cũng là sau chuyện đó, cha mới làm ẩmi đòi ly hôn với mẹ em.
Mạc Lan tự suy diễn ra câu chuyện máu chó, nhìn Thịnh Thi Vận khóc rất đau lòng, hơi đồng tình nói:
Dù cô hận Từ Kiều Kiều, cô dùng cách như vậy để trả thù cũng không tốt lắm, cô nên tấn công vào những điều khiến cô ta tự hảo nhất để giảm lên cô ta.

Điều tự hào nhất?
Thịnh Thi Vận ngước mắt nhìn Mạc Lan,
Chị Mạc Lan, ý của chị là?

Bây giờ là lúc cô ta hài lòng về cả sự nghiệp và tình yêu, nếu cô có thể ra tay từ hướng này, đã có thể trả thù mạnh mẽ, cũng không vi phạm pháp luật.
Thịnh Thị Vân ngạc nhiên nhìn Mạc Lan,
Chị Mạc Lan, sao chị lại...
Chẳng lẽ Mạc Lan này cũng có thù với Từ Kiều Kiều? Thịnh Thi Vận nghĩ thầm trong lòng.
Trong đầu Thịnh Thị Vân lại nhớ đến một hình ảnh, lúc trước ở bệnh viện, người bạn trai kia của Từ Kiều Kiều nhìn thấy cô ta cũng thấy hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt kia cũng không nhìn vào mặt cô ta nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta rung động, lại có chủ ý mới.
Trong nhà, ngoại trừ Tiểu An đã đến trường, những thành viên khác đều đến đông đủ, bao gồm cả thành viên tương lai là Thẩm Trí Ninh.

Tối qua đã xảy ra một việc.
Thịnh Kiêu Dương nói.
Chờ chút, Lương Đại Tuệ và Lương Tiểu Tuệ là hai chị em.
Thịnh Kiêu Dương đột nhiên hiểu được, rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu phía sau.
Người cảnh sát lớn tuổi lại nhìn cô:
Tất cả mọi người đều nói chắc chắn là bị cô ta sai khiến, đây chính là chứng cứ.
Thịnh Kiêu Dương không nói thêm gì nữa.
Lúc rời khỏi cục cảnh sát, cảm xúc của Thịnh Kiêu Dương hơi mất khống chế.
Cô chỉ vì thế giới mà dọn dẹp một số người có tư tưởng bẩn thỉu, có gì là không thể chứ?
Đi thôi, về nhà nghỉ ngơi.
Thẩm Trí Ninh chỉnh lại áo khoác trên người cô, ôm cô lên xe.
Ngày hôm sau, Thịnh Kiêu Dương gọi vợ chồng Từ Tình về.
Ha ha, ác độc? Bây giờ trái lại em rất muốn làm một người ác độc, xử lý toàn bộ bọn họ!
Thịnh Kiêu Dương không thể bình tĩnh nổi, chỉ cần vừa nhớ tới việc bị oan năm đó, cô lại hận không thể đi lột da Lương Tiểu Tuế.

Khi đó em còn nhỏ, lại phải chiến đấu một mình, hiện tại khác lúc trước, em có thể chậm rãi chơi chết bọn họ.
Thẩm Trí Ninh cũng đã nhận ra, so với việc người khác giúp cô trả thù, còn không bằng để cô tự làm, sẽ không có việc gì thoải mái hơn việc tự tay giết chết kẻ thù của mình.
Lúc trước bởi vì vẫn luôn an toàn, Thịnh Kiêu Dương lại cảm thấy dẫn theo nhiều người đi ra ngoài như vậy quá khoa trương, dễ làm người khác chú ý, cho nên mới giảm xuống còn hai vệ sĩ đi theo bảo vệ.

Lần này Thịnh Kiêu Dương cũng không phản đối, cô cũng rất hoảng sợ, nếu không phải Thẩm Trí Ninh đến kịp thời, rất có thể tối hôm qua cô đã bị hủy dung rồi.


Mẹ,
Thịnh Kiêu Dương nhìn Từ Tình,
Nếu có một ngày con và nhà cậu trở mặt thành thù, mẹ sẽ đứng về phe con, hay vẫn đứng về phe bên kia?
Từ Tình sợ ngây người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.