Chương 320: Kẻ chủ mưu là ai



Nếu có một ngày con và nhà cậu trở mặt thành thù, mẹ sẽ đứng về phe con, hay vẫn đứng về phe bên kia?


Từ Tình 8không ngờ sẽ có một ngày nghe thấy con gái hỏi mình câu hỏi như vậy, từ sự tin tưởng mù quáng với con gái, bà đáp lời: 3
Mẹ đương nhiên sẽ đứng về phía con rồi.
Chịu khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng không phải là dựa vào con gái mới khổ t9ận cam lai sao, cho nên Từ Tình dù không thông minh, nhưng bà cũng biết người nào mới thật sự quan tâm bà để bà không p6hải lo cơm áo.
Cũng không trách cô ấy cảm thấy hai người muốn công bố tin vui, thật sự cô ấy đã chịu sự độc hại sâu sắc của vợ chồng Cao nhất
, cảm thấy hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau, đã gọi họ hàng tới đây, chắc chắn là muốn tuyên bố chuyện trọng đại này.
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Trương Ái Nghiên, lại nhìn Lương Đại Tuệ và Từ Trạch:
Tối qua tôi gặp năm người có ý đồ hành hung tôi.

Lương Đại Tuệ lấy điện thoại ra,
Được rồi, tôi gọi điện cho anh ta, cùng đối chất với anh ta.

Chờ một chút.
Thịnh Kiêu Dương không nhanh không chậm bảo dừng.
Lương Đại Tuệ nhìn Thịnh Kiêu Dương:
Cháu lại có chuyện gì nữa?

Hiện tại có rất nhiều smartphone đều có chức năng tự động ghi âm cuộc nói chuyện, mợ mở ghi âm cuộc trò chuyện mà mợ gọi cho Trương Hữu Quý vào chạng vạng tối qua là được, cho mọi người nghe một chút.
Thịnh Kiêu Dương ung dung nói ra.
Thịnh Kiêu Dương ngắt lời Lương Đại Tuệ:
Bà ta nhát gan? Năm đó phí hết tâm tư bò lên giường người có vợ như vậy là nhát gan? Rõ ràng là mang thai ngoài tử cung phải phẫu thuật cắt bỏ lại biến thành bị đẩy ngã sinh non chỉ vì muốn nói xấu một cô bé mới tám tuổi cũng là nhát gan? Bảo đám người Trương Hữu Quý đi uy hiếp một người tình nhân đang mang thai khiến người phụ nữ có thai kia chỉ có thể nhảy lầu để được giải thoát cũng là nhát gan?


Sao cháu biết?
Lương Đại Tuệ hoảng sợ.
em...
bọn họ sẽ không nói cho em biết đang làm chuyện gì, sao em biết được đang làm gì.
Lương Đại Tuệ mất kiên nhẫn nói.
Nghe được câu trả lời của Từ Tình, vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương mới thả lỏng hơn.

Kiều Kiều,5 con hỏi như vậy, có phải chuyện này có liên quan đến mấy người cậu con không?
Từ Tình vô cùng cẩn thận hỏi.

Hữu Quý, gần đây đang bận gì thế, tối nay có rảnh không?

Nếu cô muốn giới thiệu việc cho tôi, tất nhiên là tôi rảnh.

Một lát nữa sẽ có người liên lạc với anh, người ta sẽ tìm anh nhờ làm chút chuyện, tất nhiên không thể thiếu tiền cho anh rồi.


Được, đúng lúc gần đây rảnh đến hoảng.

Tôi đã đưa số của anh cho cô ấy, anh đợi là được.
Thời gian trò chuyện rất ngắn, nhưng thật sự đã tiết lộ quá nhiều.
Chỉ nhìn vẻ mặt, hiển nhiên hai người này đều không biết, bao gồm cả Lương Đại Tuệ cũng thế, tuy bà ta đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng đúng là bà ta cũng thấy ngạc nhiên với chuyện này.
Đương nhiên, không loại trừ khả năng đóng kịch, nhưng Thịnh Kiêu Dương tự nhận nếu Lương Đại Tuệ đang đóng kịch chắc chắn không thể lừa được cô.

Vậy mợ thân mến, mẹ có thể nói cho tôi biết, người mà mợ giới thiệu cho Trương Hữu Quý là ai?
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười nhìn Lương Đại Tuệ.

Là mợ, là một người bạn của mợ, ôi chao, chắc chắn em ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu, em ấy và cháu không có thù hận, sao lại làm ra chuyện như vậy chứ.
Lương Đại Tuệ vốn muốn nói ra, nhưng lại đột ngột dừng lại.

Trương Hữu Quý đã khai ra tất cả, bao gồm cả việc ông ta bị sai khiến làm chuyện xấu như thế nào, sau khi làm xong ông ta còn hắt nước bẩn lên người Thịnh Kiêu Dương.
Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương rất tự tin.
Lương Đại Tuệ hoàn toàn tin tưởng, bà ta nhớ đến lúc nửa đêm nhận được cuộc điện thoại không nói một lời nào của Trương Hữu Quý thì hoảng sợ luống cuống.
Thịnh Kiêu Dương bất ngờ thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:
Mợ, bây giờ tôi còn gọi mợ một tiếng mẹ là đang nể mặt cậu thôi, mợ giúp đỡ em gái ngoan của mợ đối phó tôi, có nghĩ xem hậu quả là gì không?
Câu cuối cùng, cô quát lên, Lương Đại Tuệ run rẩy.

Không phải, mơ thật sự không biết, Kiều Kiều, có phải cháu có hiểu lầm gì đó không, lá gan của Tiểu Tuệ rất nhỏ, sao lại làm ra chuyện như vậy chứ, mơ...


Sao thế?
Từ Trạch nhìn Từ Tình.
Từ Tình mở miệng, cuối cùng không hề nói gì.

Con không biết có liên quan đến bọn họ không, con đã bảo tài xế đi đón bọn họ tới, có rất nhiều chuyện cứ đổi chất là đơn giản nhất.
Từ Tình đợi cả nhà Từ Trạch đến trong lo lắng.
Từ Trạch và Lương Đại Tuệ không rõ tình hình nên vô cùng vui vẻ, bọn họ còn dẫn theo cả Từ Kỳ và Trương Ái Nghiên tới.

Nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm, mợ cho rằng cảnh sát chỉ biết ăn cơm trắng sao?
Khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật.
Sắc mặt Lương Đại Tuệ trắng bệch,
Điều tra, điều tra được?
.
Thịnh Kiêu Dương quan sát Từ Trạch và Lương Đại Tuệ, trên mặt Từ Trạch ngoại trừ giật mình còn xen lẫn chút lo lắng.
Còn biểu cảm của Lương Đại Tuệ lại sâu xa hơn, vẻ mặt của bà ta không ngạc nhiên mấy, nhiều hơn là cười trên nỗi đau của người khác.

Không bị thương là tốt rồi, đang tốt đẹp sao lại có người muốn tổn thương em chứ? Có phải vì em đã cản trở người nào không?
Từ Kỳ tỏ vẻ quan tâm.

Chắc chắn là đối thủ cạnh tranh trả đũa!
Trương Ái Nghiên nói.
Thịnh Kiêu Dương bật cười,
Thật sự không có thì sao? Chẳng lẽ bà ta không nói cho mẹ biết, mẹ con bọn họ bị đuổi ra khỏi Thịnh gia là vì tôi và ông ngoại vạch trần việc bà ta trộm đồ trang sức của con gái riêng mà tạo thành.
Lương Đại Tuệ mở to hai mắt nhìn Thịnh Kiêu Dương, vậy mà cô lại biết là ai! Vừa nghe đến hai chữ
Thịnh gia
, hai cha con Từ Trạch cũng nhìn Lương Đại Tuệ, đương nhiên bọn họ cũng nghe ra được, hai mẹ con mà Kiều Kiều nói là hai người nào.
Chỉ còn Trương Ái Nghiên hơi mơ hồ, không biết bọn họ đang nói ám hiệu gì.

Anh ta là đồng hương của mợ, mợ chỉ tìm anh ta có chút việc thôi.
Lương Đại Tuệ nhận lấy áp lực nặng nề,
Thật, mẹ hoàn toàn không biết chuyện của anh ta, chắc chắn anh ta cầm tiền của người khác mới làm chuyện này, nếu như mợ biết anh ta muốn đối phó cháu, mẹ chắc chắn sẽ khuyên anh ta đừng nhận công việc này.
Thịnh Kiêu Dương chậm rãi gật đầu, ngay lúc Lương Đại Tuệ thả lỏng lại nói:
Mợ đã không dám làm điều này vậy bây giờ mợ lấy điện thoại ra chứng minh sự trong sạch của mợ đi.
Lương Đại Tuệ ngạc nhiên.
Từ Trạch sốt ruột đẩy Lương Đại Tuệ, thúc giục:
Nhanh đi, em nhanh đưa điện thoại ra để chứng minh với mọi người, anh tin tưởng em sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng em phải chứng minh cho mọi người thấy em không liên quan đến chuyện này.

Đúng vậy, mẹ, chuyện này không thể coi thường được đâu, mẹ không nên bị người đồng hương gì đó của mẹ liên lụy mất danh tiếng.
Từ Kỳ cũng nói.

Tôi muốn nói một chuyện.
Thịnh Kiêu Dương nhìn người của nhà họ Từ, may mắn là bọn họ không đưa bà cụ đến đây, nếu không lát nữa phải nói ra mọi việc cô lo sẽ dọa đến bà cụ.

Oa, đúng như vậy sao?
Trương Ái Nghiên dùng ánh mắt
đúng như thế
nhìn Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh.
Tuy bà cảm thấy cả nhà anh trai không thể làm việc gì tổn thương Kiều Kiều, nhưng chẳng may thì sao?
Ngồi trước đi.
Thịnh Kiêu Dương nhìn mấy người.

Chuyện gì mà nghiêm túc thể, chẳng lẽ,
Đôi mắt Trương Ái Nghiên lóe sáng như ngôi sao nhỏ nhìn Thịnh Kiêu Dương,
Hai người sắp kết hôn à?
Thịnh Kiêu Dương bó tay mất một lúc, nếu là chuyện kết hôn thì mọi người đều phải vui vẻ, người chị dâu này đúng là vẫn còn
ngây thơ
như trước đây.

Sau khi báo án, cảnh sát cũng triển khai điều tra mấy người kia, trong đó có một người tên là Trương Hữu Quý khá là thú vị, trong điện thoại của ông ta lại có số của mợ.
Lúc Thịnh Kiêu Dương nói lời này đặc biệt để ý đến vẻ mặt của Lương Đại Tuệ, lúc nói đến cái tên
Trương Hữu Quý
này, cô thấy vẻ mặt của Lương Đại Tuệ nửa là ngạc nhiên nửa là hoảng sợ.

Cái gì?
Từ Trạch cùng Từ Kỳ và Trương Ái Nghiên đều nhìn Lương Đại Tuệ.

Mợ cũng không biết.
Lương Đại Tuệ lắc đầu, đúng là bà ta không biết việc này.
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười sâu xa, cô nhìn Lương Đại Tuệ, ngón tay gõ một cái lên bàn:
Hôm qua, lúc cảnh sát điều tra ra mợ từng có liên lạc với Trương Hữu Quý, đã định tìm tới mợ để tiến hành điều tra, nhưng tôi đã nói mợ là người thân của tôi, chắc chắn việc này không liên quan gì với mợ, cho nên mới không tìm tới cửa.
Từ Trạch nhìn Thịnh Kiêu Dương với ánh mắt biết ơn, sau đó nói với Lương Đại Tuệ:
Rốt cuộc em đã giới thiệu việc gì cho Trương Hữu Quý? Tại sao phải thông qua em?

Điều này...

Hả? Em có sao không? Có bị thương không?
Những người khác chỉ giật mình, Trương Ái Nghiên đã ồn ào hỏi thăm.

Không, mấy người này có ba người bị bắt lại.
Thịnh Kiêu Dương nói.
Lương Đại Tuệ vội xua tay:
Việc này không liên quan đến mợ, mợ...
mợ chỉ là có quen biết Trương Hữu Quý này mà thôi.

Mợ và Trương Hữu Quý có quan hệ như thế nào? Sao đêm qua mợ lại liên lạc với ông ta?
Thịnh Kiêu Dương nhìn chằm chằm Lương Đại Tuệ.
Tất cả mọi người đều nhìn Lương Đại Tuệ, bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, dù là một hành động nhỏ cũng sẽ bị mọi người phóng đại ra, nếu bà ta dám xóa đoạn ghi âm, chắc chắn sẽ có liên quan đến bà ta.
Đương nhiên Lương Đại Tuệ cũng biết điểm này, bà ta lấy điện thoại ra, ấn mở một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện.
Bọn họ vừa vào cửa liền phát hiện bầu không khí trong phòng không tốt lắm, rõ ràng hiếm khi nào cả nhà mới ngồi chung một chỗ, nhưng không ai cười cả.
Lần này dù có ngu ngốc cũng cảm nhận được sự kỳ lạ.

Thì ra trong việc này mợ đóng vai trò giới thiệu, chậc chậc, mợ, thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Thịnh Kiêu Dương cười như không cười nhìn Lương Đại Tuệ
Không phải, mợ chỉ là, ôi chao chỉ là để anh ta giúp bạn của mợ làm chút chuyện.
Lương Đại Tuệ gần như không thể nói mạch lạc.

Làm chút chuyện? Làm chuyện gì?
Thịnh Kiêu Dương hỏi.
Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy hết sự thay đổi về mặt của Lương Đại Tuệ, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, lại phá vỡ lớp phòng tuyến cuối cùng của Lương Đại Tuệ:
Trương Hữu Quý nói, toàn bộ chuyện năm đó đều do mợ chỉ huy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.