Chương 337: Ước ao ghen tị


Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn cô,
Anh tin sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ lấy được.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười,
Lời nói này của a8nh giống như Cố Châu vậy.
Thẩm Trí Ninh híp mắt, sao tên người đàn ông khác từ trong miệng cô lại thấy khó nghe thể chứ!
Hai người3 ngồi cạnh nhau hình như trò chuyện rất vui vẻ.

Cũng được...

hả, sao anh biết?
Thịnh Kiều Dương mở to mắt, ngạc nhiên nhì9n Thẩm Trí Ninh.
Người đại diễn rất muốn cười, nhưng sợ Nhậm Giai Âm đi tố cáo với ông chủ, nên nhìn lại, cô ta nói:
Giai m, nói thật, chị cũng đã xem video đi thảm đỏ, việc em ngã xuống cũng không thể trách Từ Kiều Kiều, cô ta cũng đã đi qua chỗ em rồi, lại không giẫm vào váy của em, là chính em tự trượt chân.

Cũng vì cô ta đi qua em rồi, tâm trạng của em khó chịu không để ý dưới chân nên mới bị trượt chân.
Như vậy cũng được sao? Người đại diện nghĩ thầm, may mắn Từ Kiều Kiều không biết việc này, nếu không nhất định sẽ mắng Nhậm Giai Âm là bị bệnh thần kinh.
Nhậm Giai Âm vẫn ngồi đây nghĩ linh tinh:
Đám hậu bối bây giờ thật sự không có lễ phép, nhìn thấy em chẳng những không chào hỏi, còn dám đi trước em, ai cho cô ta quyền đó chứ!
Người đại diện đã không muốn nói thêm, nhưng có mấy lời không thể không nhắc nhở:
Giai m, dù trong lòng em có không thích Từ Kiều Kiều, em cũng phải tỏ vẻ yêu thích, em xem lần này sau khi em đăng bài lên, đã kéo bao nhiêu thù hận rồi.

Em không quan tâm, dù sao fan hâm mộ của em luôn đứng sau lưng em, ủng hộ em.
Người đại diện hít một hơi thật sâu, lớn tiếng hỏi tài xế lái xe ở phía trước:
Còn bao lâu nữa?

Đường kẹt xe, ít nhất phải 40 phút nữa.
Tài xế cũng lớn tiếng đáp lời.
Người đại diện suýt nữa trợn mắt khinh thường, đối với người nghệ sĩ được cô ta phục vụ như đối xử với tổ tông, cô ta chỉ muốn nói sáu chữ: Bùn nhão không thể trát tường.
Lúc đầu, cô ta là người đại diện cũng không muốn dùng lời khó nghe để hình dung nghệ sĩ dưới tay mình, nhưng Nhậm Giai Âm thật sự không hiểu rõ năng lực của mình, chỉ là Nhậm Giai Âm có người lớn nhất trong công ty làm chỗ dựa, cô ta cũng không thể xin đổi người.

Từ Kiều Kiều chắc chắn là khắc tinh của em, cô ta hại em làm trò mèo, còn cướp cúp của em, em sẽ không tha cho cô ta!
Nhậm Giai Âm nghiến răng nghiến lợi nói.
Người đại diện liếc nhìn Nhậm Giai Ấm,
Quên đi, kỹ năng diễn của cô ta tốt hơn em, còn có chỗ dựa vững chắc hơn em, em không thể làm gì được cô ta, trái lại nếu em muốn đối đầu với cô ta, sẽ giống như việc lần này em bị ngã sấp xuống, tất cả mọi người chỉ nói giúp cho cô ta.

Em cũng có rất nhiều fan hâm mộ!
Nhậm Giai Âm không thích nghe người đại diện hạ thấp mình như thế.

Chỉ cần anh muốn, anh có thể xem trực tuyến.
Giọng điệu như đây là chuyện rất đơn giản! Thịnh Kiều Dương 6liếc nhìn anh, như đang nói đùa:
Anh lợi hại như vậy, không phải giải thưởng của em cũng có một phần công lao của anh chứ?
Thẩm Tr5í Ninh không bác bỏ.
Thịnh Kiều Dương ngạc nhiên, vậy mà anh không bác bỏ! Không bác bỏ có nghĩa là gì? Đó là lời của cô nói là đúng.

Vậy bây giờ, rốt cuộc giải thưởng này của em có phải vì anh mới lấy được hay không, cũng không chắc chắn à?

Mặc kệ như thế nào, giải thưởng này đã nằm trong tay của em.

Em chỉ không ngờ lúc bình chọn giải thưởng cũng sẽ tồn tại mờ ám ở bên trong, nếu như vậy, đây không phải rất không công bằng với người khác sao?
Thịnh Kiều Dương nhìn hai chiếc cúp này, cảm thấy không còn thuận mắt nữa.
Nhận ra suy nghĩ của cô, Thẩm Trí Ninh dừng cười, nghiêm túc nói:
Em không thể suy nghĩ như thế, việc gì cũng không có công bằng tuyệt đối, nếu em chỉ là một người có kỹ năng diễn bình thường, người khác sẽ không dễ dàng dùng giải thưởng để thu mua tình nghĩa.
Điều này cũng đúng, dù sao người ta cũng không thể vì lôi kéo quan hệ mà đi nâng đỡ một thằng ngu không chịu nổi, rước lấy lời chỉ trích đập tan danh tiếng của mình.
Nhậm Giai Âm đang nổi giận với người đại diện của cô ta:
Không phải chị nói em có tám chín phần mười cơ hội lấy được giải thưởng sao? Còn có, không phải em được đề cử giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất à, sao lại biến thành giải thưởng người mới gì đó, em là người mới sao? Sao người mới có thể so với em chứ, quá mất giá rồi!
Người đại diện nghĩ thầm: Em có thể được đề cử cũng khá tốt rồi.
So với người mới thì mất giá, bị người mới qua mặt không phải em càng mất giá hơn sao? Nhưng khi mở miệng, người đại diện lại nói như này:
Giai m, em đừng tức giận, hôm nay em không lấy được không phải vẫn còn có lễ trao giải nữa à...

Không phải chị nói nhà sản xuất sản phẩm do em làm đại sứ có tài trợ lễ trao giải này à, sao ngay cả một giải thưởng mà em cũng không lấy được?
Nhậm Giai Âm ngắt lời người đại diện.
Người đại diện đột nhiên cảm thấy lỗ tai của mình phải chịu tai ương rồi.
Trong nhiều chiếc xe bảo mẫu đã rời đi, có không ít người đều nhắc tới tên Kiều Kiều, đều hâm mộ vận may của cô.
Thịnh Kiều Dương cũng suy nghĩ rõ ràng, không rối rắm với chuyện này nữa, như Thẩm Trí Ninh đã nói, dù sao giải thưởng cũng đã nằm trong tay cô, cần gì quan tâm sau lưng nó còn có lý do nào khác hay không, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Nhưng người ở trong một chiếc xe khác lại không nghĩ thoáng như vậy.

Vẫn còn giải thưởng mà, Giai m, em có rảnh thì tự nói với Mục tổng, dùng quan hệ của ông ấy chuẩn bị cho em mấy giải thưởng còn không dễ dàng à?
Người đại diện nói.

Nhưng em không muốn những giải thưởng gà rừng đó, người khác sẽ cười nhạo em.
Nhậm Giai Âm cau mày.
Chờ chút! Thịnh Kiều Dương đột nhiên kịp nhận ra,
Không phải anh đáp lại một chữ Ừ chứ?
Thẩm Trí Ninh nhếch khóe môi, im lặng đồng ý với cô.
Thịnh Kiều Dương để trán, hiện trong đầu cô cũng có thể nghĩ ra được hình ảnh như thế, một người đàn ông bụng phệ vì muốn nhanh chóng rút ngắn quan hệ, chủ động khen ngợi người mà đối phương để ý, thuận tiện tỏ rõ thái độ, kết quả Thẩm Trí Ninh lại trực tiếp

một tiếng làm đối phương nghẹn lời không biết phải nói tiếp thế nào.
Cô hít một hơi thật sâu:
Hai giải thưởng này của em cũng là anh ra sức hả?
Thẩm Trí Ninh thấy dáng vẻ xù lông của cô, không nhịn được cười, an ủi:
Giải thưởng nổi tiếng của em là danh xứng với thực, khán giả bỏ phiếu đều là tên thật, không giả được.

Vậy giải thưởng người mới của em là anh giúp em lấy được hả?
Thịnh Kiều Dương đột nhiên không biết nên cảm thấy thế nào, cũng có cảm giác tưởng bở mừng hụt một hồi, hóa ra hai phần thưởng này của cô còn có một cái là được thu thập thêm đấy!

Không thể nói như vậy, anh cũng không làm gì, em có thể lấy được giải thưởng này cũng là người ta nghiêm túc bình chọn.
Trong mắt Thẩm Trí Ninh mang theo ý cười.
Khúc Mân càng nghĩ lại càng tức giận, không thể quên được Từ Kiều Kiều cố ý nói với cô ta câu
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát
, Từ Kiều Kiều còn bảo cô ta phải cẩn thận, không phải đang nói cô ta là sóng trước sẽ bị đè chết ở trên bờ cát à! Không thể không thừa nhận, Từ Kiều Kiều đúng là có thực lực, ít nhất Từ Kiều Kiều thật sự nổi tiếng.
Lúc cô ta mới ra mắt cũng không thể lấy được giải thưởng có trọng lượng cao như vậy.
Thịnh Kiều Dương vẫn còn rất nghi ngờ anh,
Cũng không có làm cái gì, vậy anh đã nói gì hả?
Thẩm Trí Ninh ra vẻ nhớ lại, sau đó nói:
Lần trước đài truyền hình mời đầu tư, cuối cùng lúc ăn cơm chung, có người đột nhiên nói đã xem bộ phim truyền hình do em diễn, cảm thấy diễn rất tốt, đến lễ trao giải cuối năm chắc chắn có thể nhận được giải thưởng.


Vậy anh nói cái gì?
Lúc này Thịnh Kiều Dương chỉ tò mò.

Từ Kiều Kiều kia thật sự đáng ghét chết mất, dựa vào cái gì mà cô ta có thể cầm hai giải thưởng, chia cho em một cái không tốt sao? Ban tổ chức làm gì mà lại đưa hai giải thưởng cho một người, hai giải thưởng này tùy tiện đưa cho em cái nào cũng tốt mà!
Nhậm Giai Âm vừa nghĩ tới một người khác cần giải thưởng cấm đến mỏi tay liên nổi giận.

Những phần thưởng này cũng không phải củ cải trắng, nói chia là có thể chia.

Fan hâm mộ của em có nhiều bằng fan hâm mộ của Từ Kiều Kiều không?

...
Không.
Dù Nhậm Giai Âm có tự tin vào bản thân, cũng không thể phủ nhận sự thật này.

Ừ.
Thẩm Trí Ninh ừ một tiếng bằng mũi.

...
Anh đã nói gì hả, ừ cái gì? Thịnh Kiều Dương hơi bất đắc dĩ.
Người đại diện rất bất đắc dĩ,
Tài trợ thì tài trợ, bọn họ cũng không thể kiểm soát kết quả cuối cùng.
Cô ta nghĩ thầm, nếu em có kỹ năng diễn của ai đó, còn cần chị phải lo lắng sao.

Em mặc kệ!
Nhậm Giai Âm nghiêng mặt qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giai m, em phải trưởng thành một chút, em đã ra mắt được sáu năm rồi, đừng ngây thơ như thể có được không?
Người đại diện rất bất đắc dĩ.

Em có chỗ nào không trưởng thành hả? Em biết những giải thưởng kia không phải củ cải trắng, cho nên em mới muốn!

...
Người đại diện cảm thấy mình thất bại thảm hại.
Ngoại trừ Khúc Mân vô cùng không thoải mái, trong lòng Mạc Lan cũng rất khó chịu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.