Chương 338: Buổi họp mặt fan hâm mộ



Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.

Thịnh Kiều Dương đặt bút vẽ xuống, đi ra mở cửa, nhìn thấy dì Trương đứng ở cửa ra vào8, cô hơi nhướng mày:
Dì Trương, có chuyện gì sao?
Biết cô đang ở trong phòng vẽ, nếu không có chuyện gì quan trọng, dì Trương3 sẽ không tới quấy rầy.
Tôi có nhìn thấy bình luận của đám dân mạng, có người nói fan hâm mộ của Từ Kiều Kiều là lý trí nhất kỷ luật nhất, đều nói hành động của fan hâm là bộ mặt của thần tượng, các bạn luôn để tôi hãnh diện, thật sự tôi cảm thấy rất tự hào vì có thể có được các bạn.
Nói đến đây, Thịnh Kiều Dương đứng lên, cúi mình trước mọi người.
Có một số fan hâm mộ cũng vội cúi mình, một số khác thì hô hào, tình cảnh hơi hỗn loạn, nhưng thật sự rất cảm động.
mới là nguyên nhân khiến ông đến đây!
Thịnh Kiều Dương cắt ngang lời nói của Phan Tử Huy.

Con không thể nghĩ như vậy, cha thật sự chỉ muốn nhận lại người thân ruột thịt của mình về, cha muốn cho con tình thương của cha mà những năm qua con luôn thiếu thốn, cha thật sự không có suy nghĩ khác, bây giờ cha ở đây nói chuyện với con cũng chỉ lấy thân phận một người cha nợ con gái ruột của mình.
Phan Tử Huy chân thành nói.
Phan Tử Huy chỉ cảm thấy hơi đau lòng, vội nói:
Tuy cha còn chưa nghĩ ra cách tốt để bù đắp cho con, nhưng cha đã chuẩn bị cho việc này rồi.

Ông đi đi, tôi muốn suy nghĩ một chút.
Phan Tử Huy còn muốn nói thêm vài câu, nhưng ông ta không phải loại người không biết điều chút nào, đối phương rõ ràng đã không muốn nghe ông ta nói gì nữa, ông ta đành phải đứng lên, trước khi đi còn nói một câu cuối cùng:
Kiều Kiều, những gì cha nói đều là thật, cha thật lòng hy vọng có thể sớm nhận được câu trả lời tốt của con.
Nhìn bóng lưng Phan Tử Huy rời đi, biểu cảm đau lòng lúc trước của Thịnh Kiều Dương đã đổi thành biểu cảm khác.

Cháu muốn chơi gì thế?
Ông cụ Dương đợi Phan Tử Huy rời đi rồi hỏi.

Cha không lừa con, cha thật sự rất nhớ con, cho biết những năm qua cha không làm tròn trách nhiệm.
Tuy nhiên, đó là vì cha không biết trên thế giới này cha còn có một đứa con gái, cha đã suy nghĩ rất lâu, mặc kệ con hận cha cỡ nào, cha chỉ muốn từ giờ trở đi cố gắng bù đắp cho những hối tiếc trong quá khứ.
Kiều Kiều, cho cha một cơ hội đi.


Tôi phát hiện ông rất thú vị, cũng không phải hôm nay mới biết, chỉ một việc như vậy mà phải khiến ông suy nghĩ cả một năm?
Phan Tử Huy nghẹn lời, sau đó ông ta cân nhắc lại lời nói một chút:
Lúc trước vì nhiều nguyên nhân, dù cha muốn nhận lại con, cũng sẽ gặp trở ngại, nhưng bây giờ...

Vợ ông cố ý công bố giấy giám định cha con ra bên ngoài, để người khác cho rằng tôi là con gái riêng của ông, sau này tôi mở buổi họp báo giải thích rõ chuyện này, thế là ông vì thanh danh của mình, mới muốn nhận lại tôi, đây
Thịnh Kiều Dương liếc nhìn Phan Tử Huy, không hề hoang mang ngồi xuống ghế sofa, giọng điệu rất lạnh nhạt:
Ông tới làm gì?

Kiều Kiều, cha nhớ con lắm, tới thăm con một chút.
Phan Tử Huy nói.
Thịnh Kiều Dương cười như không cười nhìn Phan Tử Huy, không nói câu nào.
Dù Thịnh Kiều Dương đã biết sẽ có rất nhiều fan hâm mộ đến, nhưng lúc đến hội trường vẫn thấy ngạc nhiên.
Cảm giác fan hâm mộ ở dưới sân khấu rất đông đúc, nhìn thấy Kiều Kiều ra sân, từng người hét lên, ồn ào như một bữa party mặc sức vui chơi vậy.
Thịnh Kiều Dương dựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ lười nhác:
Cháu chỉ muốn để người phụ nữ rảnh rỗi không có chuyện gì làm luôn gọi người bôi nhọ cháu nếm thử cảm giác của cháu, cảm giác bị người thân thiết nhất của mình xa cách.

Vậy cháu phải đồng ý với Phan Tử Huy chứ, sao lại đẩy cậu ta ra? Không sợ từ chối tàn nhẫn quá sẽ khiến cậu ta từ bỏ suy nghĩ nhận người thân sao?

Ông ngoại, ông nghĩ vậy là sai rồi, cũng vì không dễ dàng nhận được mới cảm thấy quý trọng, cháu muốn khiến Phan Tử Huy dùng nhiều thời gian hơn để nghĩ về nó, nếu đồng ý quá nhanh, trái lại bọn họ sẽ cảm thấy cháu có mục đích gì đó.
Ông cụ Dương nghe vậy, rất khen ngợi Thịnh Kiều Dương, cảm thán:
Cháu thật sự đã trưởng thành rồi, xem ra ông có thể yên tâm rồi, không cần lo lắng người khác sẽ bắt nạt cháu nữa.

Bây giờ ai dám bắt nạt cháu?
Thịnh Kiều Dương bật cười, đứng dậy nói với ông cụ Dương một câu rồi lên tầng tiếp tục vẽ vời.
Buổi họp mặt fan hâm mộ diễn ra như dự kiến.
Phan Tử Huy nghe được những lời này, rất xúc động, có lẽ lúc mới đến ông ta còn ôm theo suy nghĩ khác, nhưng bây giờ trong lòng ông ta chỉ đầy sự hổ thẹn.

Ông không biết cái gì hết, vậy mà cũng dám nói bù đắp cho tôi, ông thử nói đi, ông muốn bù đắp cho tôi thế nào?
Thịnh Kiều Dương thất vọng nhìn Phan Tử Huy.
Thịnh Kiều Dương thật sự thấy cảm động, được nhiều fan hâm mộ yêu thích ủng hộ vô điều kiện đúng là một chuyện hạnh phúc.
Cô giơ tay lên rồi hơi hạ xuống, ra hiệu mọi người yên lặng một chút, cô vừa làm động tác, khung cảnh nhanh chóng yên tĩnh lại.
Đó là sau kỳ thi đại học vào tháng Sáu năm ngoái, tôi cũng không ngờ một năm sau tôi sẽ có thành tựu như vậy, sẽ được các bạn yêu thích ủng hộ như vậy, vậy có ai thích tối từ lúc tôi bắt đầu tham gia cuộc thi Siêu mẫu cho tới ngày hôm nay không?
Cô tương tác với fan hâm mộ, làm nóng bầu không khí trong hội trường.
Đám fan hâm mộ cũng rất phối hợp, sau khi cô hỏi xong, có một số người giơ tay lên.

Ồ, có rất nhiều, những người đang giơ tay lên làm phiền các bạn đừng thả tay xuống, để nhân viên của tôi giúp các bạn lấy số thứ tự đã.
Lấy số thự tự dĩ nhiên là vì lát nữa có thể rút ra dãy số để tặng quà, nói thế nào cũng là fan hâm mộ luôn dõi theo, cách đối xử tất nhiên sẽ tốt hơn những fan hâm mộ khác một chút.
Đám fan hâm mộ dưới sân khấu cũng đang thì thầm nói chuyện.

Ơ, Kiều Kiều cho chúng ta số thứ tự là muốn làm gì?

Có điều bất ngờ gì cho chúng ta sao?

Cảm giác là sẽ rút thăm trúng thưởng, ha ha hy vọng mình có thể được Kiều Kiều rút trúng, A di đà Phật, phù hộ mình rút trúng đi!

Sớm biết vậy vừa rồi mình cũng giơ tay là được rồi, chắc chắn Kiều Kiều lại muốn ra chiêu rồi.
Thịnh Kiều Dương vừa để nhân viên ghi số thứ tự, vừa nói:
Ở đây, tôi muốn đặc biệt cảm ơn những người từ lúc ban đầu đã thích tôi đồng thời luôn kiên trì tới hôm nay, tôi từng trải qua nhiều thăng trầm, các bạn có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự rất không dễ dàng.

Kiều Kiều, chúng tôi tin tưởng bạn là tuyệt nhất!
Dưới sân khấu đột nhiên có người hét lên một câu, Câu nói này như một tín hiệu, mọi người rối rít hét lên, cái gì mà
Kiều Kiều, tôi yêu bạn
,
Kiều Kiều, chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ bạn
.

Có một ông họ Phan đến tìm cháu, lão Dương bảo cháu xuống gặp.

Ồ, cháu xuống ngay.
Thịnh Ki9ều Dương dọn dẹp một chút, đi xuống lầu, nhìn thấy Phan Tử Huy đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Nhìn thấy cô, Pha6n Tử Huy vội đứng lên, rất thân thiết gọi:
Kiều Kiều.
Ông cụ Dương ngồi trên ghế sofa dài ngước mắt lên, nhìn Phan Tử Huy một5 cái rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc báo.

Sao, sao thế?
Phan Tử Huy đột nhiên trở nên lo lắng.

Ông không cảm thấy lời này của ông quá giả tạo sao?
Thịnh Kiều Dương nghiêng đầu, cười nhạo.
Thịnh Kiều Dương cầm mic lên, chào hỏi đám fan hâm mộ:
Chào mọi người, tôi là Kiều Kiều, hôm nay có nhiều người đến đất như vậy, tôi cũng không ngờ đến.
Có phải ở đây còn có những fan hâm mộ từ nơi khác nghe tin chạy đến đây không? Mời những fan hâm mộ ở nơi khác vì tôi mà chạy đến đây hãy giơ tay lên.
Dưới sân khấu có rất nhiều bàn tay giơ lên, bọn họ vẫy tay, gọi Kiều Kiều, vô cùng kích động.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười, nhìn đám fan hâm mộ nói:
Các bạn thật đáng yêu.
Ôi má ơi! Đám fan hâm mộ cảm thấy xương cốt mềm nhũn, nghe idol ấm áp khen bọn họ đáng yêu, đột nhiên họ cảm thấy thật đáng giá.

Tôi từng cảm thấy mình kém may mắn, luôn gặp những chuyện rắc rối khác nhau, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, có thể được các bạn thích, tôi cảm thấy tôi là người may mắn nhất.

Tôi không biết hát, hôm nay chỉ có thể tâm sự với các bạn thôi.
Các bạn có điều gì muốn biết, cũng có thể giơ tay đặt câu hỏi, tôi sẽ chọn một người, người được tôi chọn trứng có thể đặt câu hỏi.
Thịnh Kiều Dương tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó như trò chuyện với bạn bè, rất hiền hòa nói:
Mọi người đều biết tôi vào nghề lúc nào.
Thịnh Kiều Dương thay đổi giọng điệu,
Ông biết tôi chờ đợi ngày này bao lâu không?
Phan Tử Huy hơi ngạc nhiên, không kịp phản ứng lại.

ông biết cũng vì không có cha nên bị các bạn học chế giễu bắt nạt là cảm giác thể nào không? Ông biết lúc họp phụ huynh luôn thiếu một người cha bị người khác nhìn với ánh mắt đồng tình là cảm nhận gì không? Ông biết những năm qua tôi và mẹ đã sống thế nào không? Ông nói ông muốn bù đắp, vậy ông bù đắp thế nào?
Ông cụ Dương ngước mắt nhìn Thịnh Kiều Dương, đương nhiên ông cụ biết cháu gái nhà mình đang diễn trò, nhưng ông cụ sẽ không vạch trần, Kiều Kiều làm như vậy chắc chắn là có lý do.
Có một số fan hâm mộ giàu cảm xúc đã bật khóc, bọn họ khóc không phải vì đau lòng không phải vì thất vọng, mà hoàn toàn ngược lại, vì cảm thấy sự cố gắng của bản thân đã được đền đáp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.