Chương 379: Rung động và không rung động
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 1247 chữ
- 2022-02-06 12:31:24
Anh Lâm Diễn, anh còn chưa ăn cơm xong, anh đi ăn thêm chút nữa đi.
Được, vậy anh đi xuống trước.
Lâm Diễn nhìn cô rồi đi ra đóng cửa phòng 8lại.
Thịnh Kiều Dương ngồi xuống giường của Lâm Na, ngồi một lúc mới đi mở tủ quần áo tìm quần áo vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Thịnh Kiều Dương giơ tay đẩy bàn tay của anh ta đang ôm cô ra, xoay người đối mặt với Lâm Diễn, lo lắng hỏi:
Anh Lâm Diễn, có phải anh có chỗ nào không khoẻ không?
Chỉ có người bị bệnh mới có tâm lý yếu ớt, không có cảm giác an toàn thôi.
Lâm Diễn chậm rãi lắc đầu, chỉ nhìn Thịnh Kiều Dương bằng ánh mắt sâu thẳm.
Dù một người mất trí nhớ, thì bản năng của người đó vẫn tồn tại.
Kiều Kiều đang chống lại sự thân thiết của anh ta, cho dù biểu hiện của cô cũng không rõ ràng.
Em thật sự dứt khoát như vậy sao?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu văn hỏi của đối phương.
Rõ là văn hỏi, nhưng cô lại nghe ra được sự bối rối, kiểu nhẫn nhịn kiềm chế như vậy thật sự không giống Thẩm Trí Ninh.
Lâm Tuyết Quân nhìn đứa con trai đáng tự hào nhất của mình, nói bằng giọng thấm t6hía:
Tiểu Diễn, con đã là người trưởng thành, mẹ cũng không nói thêm gì, chỉ nhắc nhở con một câu, bây giờ con còn chưa tiếp nhận Bruno, tình5 cảm chỉ cản trở con thôi.
Vẻ mặt Lâm Diễn rất lạnh nhạt, như đang mất hồn.
Tiểu Diễn...
Lâm Tuyết Quân thấy anh ta không phản ứng, còn muốn nói tiếp.
Em muốn ngày mai về gặp ông ngoại, sức khoẻ của ông luôn không tốt lắm, cũng không biết bây giờ thế nào.
Thịnh Kiều Dương lo lắng.
Ngày mai anh về với em.
Lâm Diễn muốn trói chặt Thịnh Kiều Dương bằng tình yêu và sự cưng chiều, tất nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
Nguyên văn lời nói của Lâm Na là: Cậu còn nhớ anh Thẩm nhà cậu không? Lúc đó cô không nghĩ nhiều, bây giờ lại vô cùng để ý đến hai chữ
nhà cậu
trong miệng Lâm Na, hai chữ này cũng có thể thấy được mối quan hệ của cô và Thẩm Trí Ninh, hẳn là thân thiết như người một nhà vậy, thân mật như cặp vợ chồng trẻ.
Còn có, Lâm Na dặn cô tuyệt đối không được tin tưởng Lâm Diễn, như vậy Lâm Diễn nói cái gì thì không thể tin? Lâm Diễn nói, anh ta làm cô mất trí nhớ, điều này chắc chắn là thật, dù sao sẽ không có ai chưa làm chuyện xấu lại vợ vào mình.
Anh Lâm Diễn, ngủ ngon.
Thịnh Kiều Dương xoay người đẩy cửa thuỷ tinh đi vào bên trong.
Lâm Diễn nhìn cô từ từ kéo rèm cửa lại, chỉ mỉm cười nhìn, cho đến khi rèm cửa hoàn toàn đóng kín, nụ cười trên mặt anh ta mới biến mất.
Nếu như đổi lại là trước khi về nước, Lâm Diễn chủ động lại gần cô, chắc chắn trái tim cô sẽ đập rộn lên, vui vẻ một lúc lâu.
Hiện tại cô có quá nhiều nghi ngờ, hơn nữa những nghi ngờ này đều xuất phát từ Lâm Diễn.
Mẹ, trước tiên mẹ quản tốt người đàn ông của mẹ đi, không cần mẹ phí tâm với chuyện của con.
Lâm Diễn đứng lên, anh ta cũng không còn muốn ăn nữa, đi thẳng lên lầu.
Lâm Tuyết Quân ngồi lặng trên ghế sofa.
Thịnh Kiều Dương tắm rửa xong, bước ra ban công, nhìn thấy Lâm Diễn đang ngồi trên ghế treo im lặng uống rượu.
Nghe được tiếng động, Lâm Diễn quay lại nhìn thấy Thịnh Kiều Dương liền mỉm cười.
Nếu là Thẩm Trí Ninh hung hăng xen vào, Lâm Na chắc chắn sẽ không nói giúp cho Thẩm Trí Ninh.
Còn có...
Lâm Diễn đứng một lúc, sau đó mới về phòng của mình.
Thịnh Kiều Dương cũng không ngủ ngay, càng về khuya, đầu óc của cô càng lúc càng tỉnh táo.
Khi khoảng cách đã quá gần, Thịnh Kiều Dương nói một câu,
Em nhớ ông ngoại, đã lâu rồi em không gặp ông.
Ngay thời điểm mập mờ này mà cô lại nói một câu phá hoại bầu không khí như vậy, Lâm Diễn cứng đờ.
Được, anh cùng em về thăm ông.
Lâm Diễn khẽ thở dài.
Kiều Kiều...
Giọng Lâm Diễn du dương.
Thịnh Kiều Dương anh ta đang áp mặt lại gần mình, rõ ràng người trước mặt vẫn là người cô yêu thích, nhưng lúc này cô lại không hề rung động.
Thẩm Trí Ninh xuất hiện quá sớm, khiến anh ta không kịp triển khai kế hoạch nước ấm nấu ếch, còn có Lâm Na không chịu phối hợp, tất cả đều tạo thành tình trạng hiện tại.
Tuy nhiên, chỉ cần một ngày Kiều Kiều chưa khôi phục trí nhớ, anh ta vẫn nắm chắc thắng lợi trong tay.
Sao vậy, anh Lâm Diễn?
Thịnh Kiều Dương hơi nghiêng đầu.
Kiều Kiều, em sẽ luôn ở bên anh, đúng không?
Giọng Lâm Diễn yếu ớt như xen lẫn vẻ cầu xin.
Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi sớm một chút?
Thịnh Kiều Dương dò hỏi.
Lâm Diễn đột nhiên lại gần, mùi rượu nhàn nhạt trên người anh ta quẩn quanh nơi chóp mũi, Thịnh Kiều Dương cứng đờ.
Thẩm Trí Ninh không giống với trong trí nhớ của cô, tuy anh mạnh mẽ, nhưng không ép buộc cô, khụ khụ, ngoại trừ nụ hôn kia.
Thịnh Kiều Dương giơ tay ôm ngực, vừa rồi rõ ràng nơi đó đập nhanh hơn.
Không phải nói mệt à, đi ngủ sớm đi.
Thịnh Kiều Dương nhìn chai rượu bên cạnh anh đã vơi đi một nửa:
Em nhìn thấy ban công có ánh đèn, nên đi ra xem một chút.
Anh Lâm Diễn, anh đừng ngồi uống rượu một mình ở đây, cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Nói xong, cô xoay người định quay về phòng.
Lâm Diễn nói, là Thẩm Trí Ninh hung hăng xen vào giữa hai người họ, phá hoại tình cảm của bọn họ.
Lúc đầu, cô lựa chọn tin tưởng là vì Thẩm Trí Ninh hung hăng, nhưng bây giờ cô bày ra tất cả mọi chuyện để liên kết lại với nhau, phát hiện lời nói này rất có vấn đề.
Cô mất trí nhớ, chứ không phải là IQ.
Buổi sáng, cô gặp Lâm Na, Lâm Na nhanh chóng phát hiện cô không bình thường, sau đó hỏi thăm cô còn nhớ anh Thẩm hay không.
Sau lưng vang lên tiếng động nhỏ, lúc cô đặt tay lên cửa thuỷ tinh, một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau.
Hơi thở ấm áp phả vào sau tai, hơi ngứa ngáy.
L3úc Lâm Diễn đi xuống lầu, Lâm Tuyết Quân đã ngồi trong phòng khách.
Thấy anh ta đi xuống, Lâm Tuyết Quân nhìn anh ta,
Tiểu Diễn, mẹ m9uốn nói chuyện với con.
Lâm Diễn đi qua ngồi xuống.
Thịnh Kiều Dương cúi đầu, ánh mắt dừng ở ngón giữa, nơi đó trống rỗng, như tâm trạng của cô vào lúc này vậy.
Nếu như nói ban đầu biết bản thân mất trí nhớ, cô chỉ thấy tò mò với đoạn trí nhớ bị mất đi, nhưng bây giờ lại cảm thấy đó chắc chắn rất quan trọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.