Chương 380: Trái ngược



Vậy ngày mai anh lại cùng em về.
Vẻ mặt Lâm Diễn dịu lại.

Ánh mắt Thịnh Kiều Dương loé lên, cô kiên quyết nói:
Tự em trở về 8cũng được, bây giờ em không kịp chờ đợi muốn được gặp ông ngoại, không muốn chờ đến ngày mai nữa.
Lâm Diễn nhìn cô, một bên là quyền 3thể mà anh ta muốn cố gắng giành lấy, bên còn lại là người anh ta yêu.
Chụp xong, cô ấy vừa cười vừa nói:
Chúc chuyện tình của hai người càng ngày càng ngọt ngào, đám fan hâm mộ đều đang chờ hai người phát kẹo mừng đấy.


...
What?
Điều này khiến cô nghĩ đến tình hình lần trước về nước, cũng một mình lẻ loi trơ trọi.
Cô thở dài, nhắm mắt lại định ngủ một giấc.
Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh hơi lạnh nhạt, giọng điệu không rõ tâm trạng:
Anh không thể ngồi đây sao?
Thịnh Kiều Dương đột nhiên không biết phải trả lời thế nào, thái độ của đối phương làm cô mơ hồ, biểu hiện lạnh nhạt như vậy, nhưng lại muốn đến gần cô, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?
Tuỳ anh.
Cô nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến anh.

Sao người trong lòng của em không đi cùng?
Giọng nói mỉa mai của người họ Thẩm vang lên bên tai.
Cô cho rằng có Thẩm Trí Ninh ngồi bên cạnh, cô sẽ không ngủ được, nhưng chưa được bao lâu cô đã ngủ rất sâu, không có chút để phòng nào, lúc mơ màng tỉnh lại còn nghe thấy tiếp viên hàng không đi ngang qua, nghe được người bên cạnh hình như chọn một ly rượu, còn có thể cảm giác được có người luôn nhìn mình, sau đó cô lại ngủ thiếp đi.

...

Cảm ơn.
Cô nói tiếng cảm ơn.
Nữ tiếp viên hàng không hào hứng đứng bên cạnh, chờ đến lúc hai người đứng dậy đi ra ngoài, cô ấy vội vàng bước tới nhỏ giọng nói:
Cô Từ, tôi rất thích cô, có thể chụp ảnh chung không?
Thịnh Kiều Dương ngạc nhiên, tình huống gì thế này? Nhưng vẻ thấp thỏm và hào hứng lúc yêu cầu chụp ảnh chung cư như gặp được ngôi sao ưa thích trên mặt nữ tiếp viên hàng không thật sự không giả được.
Thịnh Kiều Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, anh cũng đang nhìn cô, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của cô, lúc này sắc mặt của anh trầm xuống, xoay người rời đi.
Thịnh Kiều Dương mơ hồ đi sau lưng Thẩm Trí Ninh, vì đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên cô và phải Thẩm Trí Ninh đột nhiên dừng lại ở phía trước.
Thịnh Kiều Dương nhướng mày,
Anh biết sao?
Thẩm Trí Ninh nở nụ cười lạnh,
Nghe nói công ty gia tộc do anh ta tiếp quản xảy ra vấn đề, việc này chọc đến chỗ gia chủ, nếu hôm nay anh ta không thể đến giải thích rõ ràng, vậy thì sẽ khó giữ được địa vị.

Vì sao anh biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ...
Thẩm Trí Ninh nhìn cô, trong mắt có loại cảm xúc mà cô không hiểu,
Như em đang nghĩ.
Thịnh Kiều Dương hơi ngạc nhiên, vốn dĩ đứng trên lập trường bạn gái của Lâm Diễn, cô nên nghiêm khắc chỉ trích hành động này của Thẩm Trí Ninh, nhưng bây giờ cô cũng không chắc chắn bản thân có phải bạn gái của Lâm Diên không, cũng không xác định được mối quan hệ với Thẩm Trí Ninh.
Quan trọng nhất là...
Thậm chí anh ta biết, Thịnh Kiều Dương đang cho anh ta 9một lựa chọn, anh ta chỉ có thể chọn một trong hai.
Nhìn thấy anh ta do dự, Thịnh Kiều Dương hơi thất vọng, nhưng cô lại không6 để lộ ra, trái lại còn chủ động cho anh ta một bậc thang:
Anh Lâm Diễn, anh đi làm việc của anh trước đi, anh làm xong lại tới tìm e5m, dù sao em cũng sẽ
Vừa quay sang, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Anh, anh...
Người ngồi bên cạnh cô là Thẩm Trí Ninh.
Có thể xuống máy bay rồi.
Giọng nói dễ nghe của nữ tiếp viên hàng không vang lên.

Để cô ấy ngủ thêm một chút nữa, nếu chuyến bay của mọi người bị trì hoãn, tôi có thể đền bù tổn thất.
Giọng nói bên tai cố gắng đè ép, trầm thấp dịu dàng khiến người ta rung động.
Một đôi tay đưa qua, mở khoá dây an toàn ở trên eo cô.
Thịnh Kiều Dương ngước mắt nhìn qua, thấy trên mặt Thẩm Trí Ninh không có biểu cảm gì, anh bình tĩnh tự nhiên rút tay về, như đang làm một việc không quan trọng.
Nghe giọng nói kia, Thịnh Kiều Dương thật sự muốn ngủ tiếp, nhưng đầu óc đã chậm rãi tỉnh táo lại, dù sao cô cũng đã ngủ rất lâu.
Cô mở mắt ra, nữ tiếp viên hàng không vẫn chưa rời đi, đang khó xử đứng ở hành lang bên cạnh, thấy cô tỉnh lại lập tức vui vẻ nói:
Cô Từ, cô đã tỉnh rồi, máy bay của chúng tôi đã đến sân bay, hai người có thể xuống máy bay rồi.

Ừ.
Thịnh Kiều Dương định đứng dậy, kết quả bị dây an toàn kéo ngược về chỗ ngồi, hoá ra cô đã quên mở dây an toàn.
bên ông ngoại, sẽ không đi nơi khác.
Lâm Diễn nhìn Thịnh Kiều Dương, ôm cô,
Vậy em chờ anh.

Được,
Nghe được loa giục lên máy bay, Thịnh Kiều Dương lùi lại,
Em đi đây.
Lâm Diễn nhìn bóng Thịnh Kiều Dương càng đi càng xa, siết chặt bàn tay buông thõng bên người, anh ta rất muốn đuổi theo, nhưng không thể, anh ta rất vất vả mới có được mọi thứ bây giờ, nếu từ bỏ sẽ đổ sông đổ biển.
Còn người...
Thịnh Kiều Dương mở mắt,
Anh ấy bận việc.

Việc gì?

Tại sao tôi phải nói cho anh biết?
Thịnh Kiều Dương liếc qua, trên thực tế cô cũng không biết là chuyện gì.

Nếu em không biết, anh có thể nói cho em biết.

Tối hôm qua cô bận suy nghĩ mọi chuyện, không hề nghỉ ngơi, giờ nhắm mắt lại là đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sau khi cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, cô lập tức giật mình tỉnh lại.

Cái kia, tôi...
Thịnh Kiều Dương vừa mở miệng muốn hỏi gì đó, đã thấy người vừa chủ động nói chuyện với cô lại nhắm mắt giả vờ
Em nói cái gì thì anh cũng không nghe
.
Khoé môi cô giật giật, cô dựa vào ghế ngồi của mình, cũng không nói gì nữa.
Không sai, cô đã phát hiện, lúc đối mặt với Thẩm Trí Ninh, cô không sợ anh như trong trí nhớ, dường như trong tiềm thức, cô luôn tin tưởng rằng người này sẽ không tổn thương mình.
Cảm giác này rất thần kỳ, khiến cô không nhịn được muốn tìm hiểu, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
chỉ là một ngày mà thôi.
Sau khi lên máy bay, Thịnh Kiều Dương ngồi vào chỗ ngồi gần cửa sổ, quay sang nhìn vị trí trống ở bên cạnh, vị trí này là của Lâm Diễn.
Trong lòng cô cũng không thấy Thẩm Trí Ninh làm sai, còn hơi tò mò anh đã làm cái gì.
Tất cả mọi người và sự việc đều đi chệch khỏi trí nhớ, người cô cho rằng là người mình thích, giờ lại thấy không thích nữa; người cô cho rằng bản thân gặp sẽ sợ hãi lại biến thành không sợ hãi nữa.

Ô, được.
Cô bình tĩnh gật đầu.
Nữ tiếp viên hàng không lập tức lấy điện thoại ra, đứng bên cạnh Thịnh Kiều Dương, chụp mấy bức.

Em đang suy nghĩ gì thế, đi đứng cũng không xong.

Tôi suy nghĩ gì thì liên quan gì đến anh?
Thịnh Kiều Dương xoa trán, bật lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.