Chương 393: Bảo bối a ninh



Ba tháng.

Vậy bé cưng của hai người cũng không chênh lệch nhiều đâu!
Daisy nhìn Lâm Na, nhìn đến phần bụng còn chưa lộ ra của cô ấy,
Thật sự rấ8t đúng lúc.
.

Lúc ra về, Thịnh Kiều Dương bùi ngùi nói với Lâm Na:
Trải nghiệm của mình trong hai năm qua rất phong phú, vậy mà mình lại c3ó thể làm bạn với vương phi.

Trước khi làm bạn hai người còn từng là tình địch, cũng vì cậu có bản lĩnh này, có thể biến tình địch thành bạn tốt.9
Lâm Na nói.
Thẩm Trí Ninh nhìn thấy Thịnh Kiều Dương đứng bên cạnh bà nội, ánh mắt tối sầm, lạnh lùng hỏi:
Chuyện gì?

Hai đứa nhỏ các cháu, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, đừng giữ lại trong lòng, dù có cãi nhau ầm ĩ cũng tốt hơn là chiến tranh lạnh.
Freile dịu dàng nói.
Thịnh Kiều Dương gật đầu, cô rất đồng ý với cách nói của bà nội Andy, dù chuyện lớn hơn nữa cứ nói rõ ràng là được rồi.
Không thể không cho Freile mặt mũi, Thẩm Trí Ninh lùi lại một bước,
Vào đi.
Thịnh Kiều Dương vui vẻ, nói cảm ơn với Freile, sau đó đi vào trong.

A Ninh, rất khó để ở bên nhau, hai đứa cố gắng nói rõ ràng mọi việc đi.

Cháu biết rồi, bà nội.
Thẩm Trí Ninh gật đầu.
Anh bất ngờ đến đây, tất nhiên cũng có tính toán của bản thân, anh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như đẩy người ra ngoài.

Cảm ơn bà nội Andy, cháu cũng chúc bà nội Andy và ông nội Thẩm luôn luôn khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Thịnh Kiều Dương đáp lời.
Ông cụ Thẩm mất tự nhiên gật đầu, trên mặt có ý cười, hiển nhiên thấy vừa lòng với lời chúc thân thiết như vậy, nhưng lúc liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Trí Ninh, ông cụ hơi bĩu xuống:
Hai đứa cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi, lúc nào mới sinh một đứa chất trai cho ông hả?
Freile khẽ ho,
Ông vội cái gì, hai đứa còn chưa kết hôn mà.

Ông đã xem ngày rồi, ngày Hai mươi ba tháng Hai sang năm là ngày tốt, mùng Tám tháng Giêng, thích hợp cưới gả.
Ông cụ Thẩm nói.
Thịnh Kiều Dương đứng dậy,
Cháu đi xem một chút.

Đương nhiên không tốt rồi, không phải chỉ kết hôn à, cứ do dự như thế, rõ ràng không muốn có kết quả với nó mà.
Ông cụ Thẩm nói thầm.

Được rồi, việc của bọn trẻ cứ đến bọn nó tự giải quyết đi, ông đừng có xen vào.
Freile bất đắc dĩ nói.

Chờ một chút.
Sau lưng vang lên giọng nói của Thẩm Trí Ninh.
Thịnh Kiều Dương dừng lại, khoé môi cong lên, sau đó vẫn dùng giọng điệu
em rất uất ức nhưng em sẽ tỏ ra mạnh mẽ
nói:
Anh thật sự không cần phải nghi ngờ em, nếu em không chắc chắn có muốn ở bên anh hay không, từ đầu em đã không gần gũi với anh rồi.

Em không thích kiểu không dứt khoát, nếu anh vẫn cảm thấy...
Một đôi tay vươn ra từ phía sau ôm lấy eo của cô, ôm cô vào lòng.
Rất nhiều lần Thịnh Kiều Dương muốn nói chuyện với anh, nhưng thấy dáng vẻ không phối hợp của anh nên dứt khoát nghịch điện thoại.
Họ về đến biệt thự Quế Kim vừa đúng thời gian bữa tối.
Ông cụ Thẩm nhếch môi, nói thầm:
Nếu không xen vào, khi nào tôi mới có chắt trai?
Ở bên kia, Thịnh Kiều Dương đã đuổi kịp Thẩm Trí Ninh,
Anh sao vậy? Anh có gì không hài lòng với có thể nói thẳng cho em biết mà.
Thịnh Kiều Dương giữ chặt Thẩm Trí Ninh.
Thẩm Trí Ninh lạnh nhạt nhìn cô,
Lời này nên để anh hỏi em, anh có gì khiến em thấy không hài lòng?

Không có.

Vậy vì sao em cứ nghĩ về người đàn ông khác?
Mọi chuyện là do câu nói kia! Thịnh Kiều Dương đành phải vội vàng giải thích:
Em không nhớ người đàn ông khác, lúc ra về Mỹ Nữu có nói Daisy từng là tình địch của em, cho nên em mới hỏi một câu như vậy.

Ồ! Trong lòng em, người em thích mãi mãi chỉ là anh Lâm Diễn của em.
Khoé môi Thẩm Trí Ninh giật giật, anh đẩy tay Thịnh Kiều Dương ra, đi vào trong phòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cúi đầu, mất mát nói:
Nếu anh cứ nhất định phải dùng cách kết hôn để chứng minh điều gì đó, vậy cứ dựa theo ý của ông nội Thẩm, kết hôn vào tháng Hai năm sau đó.
Tuy nhiên, lúc trước em muốn vào lúc Xuân về hoa nở, tổ chức hôn lễ ở một nơi có trăm hoa đua nở, nhưng anh đã muốn kết hôn vào tháng Hai, vậy kết hôn là được rồi.
Cô ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thẩm Trí Ninh, nói một câu
Em không làm phiền anh nghỉ ngơi, ngủ ngon
rồi xoay người đi ra ngoài.

Không phải đã lấy được Ảnh hậu à, còn muốn vươn lên thể nào nữa? Hơn nữa, còn có thời gian một năm, muốn liều mạng cho sự nghiệp thì cứ liều đi, hay là cháu không muốn ở bên cạnh Trí Ninh nhà ông?
Nói xong câu cuối cùng, ông cụ Thẩm không hài lòng nhìn Thịnh Kiều Dương, như đang nhìn một người phụ lòng.
Thẩm Trí Ninh cũng ngước mắt nhìn Thịnh Kiều Dương.
Thịnh Kiều Dương cũng biết điểm ấy, cho nên đành phải tiếc nuối tạm biệt Lâm Na.
Trên đường về biệt thự Quê Kim, Thẩm Trí Ninh không nói chuyện với cô, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ông nội Thẩm, cháu không có ý này, chỉ là...
Thịnh Kiều Dương còn chưa nói xong, đã thấy Thẩm Trí Ninh bất ngờ đứng lên.
Thịnh Kiều Dương hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy anh bỏ đi.

Mỹ Nữu, cậu có muốn cùng mình về nước chơi một thời gian không?
Thịnh Kiều Dương làm dịu bầu không khí xấu hổ bằng cách hỏi Lâm Na.
Lâm Na từ chối, bây giờ là lúc công ty mở rộng, cô ấy phải trở về kiểm tra.

Tình địch? Cô ấy cũng thích anh Lâm Diễn sao?
Ánh mắt Lâm Na nhìn ra sau lưng Thịnh Kiều Dương, Thịnh Kiều Dương thấy thế c6ũng quay lại, sau đó nhìn thấy Thẩm Trí Ninh và Greek đang đến gần.
Đột nhiên Thịnh Kiều Dương cảm thấy hơi chột dạ, nhất là ánh mắt của Th5ẩm Trí Ninh nhìn cô còn lộ ra ý tử sâu xa, cô nghĩ đến lời nói cuối cùng của bản thân hình như rất dễ khiến người ta hiểu lầm, trong lòng càng thêm không chắc chắn.
Cô nghẹn lời, hôm nay tên này bị sao thế? Sao cứ như làm đổ bình dấm chua vậy.

Cốc cốc cốc!
Cô giơ tay gõ cửa.
Ở đây ai có thể gõ cửa làm Thẩm Trí Ninh mở cửa, vậy chắc chắn là bà nội Andy rồi, cô đi tìm bà nội Andy nhờ giúp đỡ.
Đúng là bà nội có thể khiến Thẩm Trí Ninh mở cửa thật.

Đừng tạo áp lực cho bọn nhỏ, bây giờ sự nghiệp của Kiều Kiều đang trong thời kỳ lên cao, việc kết hôn sinh con với con bé vẫn còn hơi sớm.
Freile hiểu Thịnh Kiều Dương.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười với Freile, bà nội Andy luôn ân cần như thế.
Đây là...

Hôm nay tâm trạng của A Ninh không tốt sao?
Freile hơi ngạc nhiên.
Thịnh Kiều Dương định đi theo vào,
Chuyện em thích Lâm Diễn vốn là sự thật.

Rầm!
Cánh cửa đóng lại trước mặt cô.

...
Thịnh Kiều Dương.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai bọn họ.

Anh Trí Ninh.
Thịnh Kiều Dương mở miệng, lại thấy anh đi ngang qua cô.

Được rồi, chẳng lẽ anh không còn quyền lợi được ghen à? Người ta nói Daisy là tình địch của em, người đầu tiên em nghĩ tới lại là Lâm Diễn, em bảo anh phải nghĩ như thế nào?
Thịnh Kiều Dương lấy lui làm tiến giành được quyền chủ động nên thần vui vẻ, nhưng với câu nói này của Thẩm Trí Ninh, cổ vẫn muốn giải thích rõ ràng, nếu không về sau người đàn ông này lại lối việc này ra để nói.
Cô xoay người, ôm lấy eo Thẩm Trí Ninh.
Thịnh Kiều Dương chớp mắt,
Ông nội Thẩm, có phải vội quá không?

Vội chỗ nào? Không phải cho các cháu gần một năm để chuẩn bị à, ông thấy cứ quyết định như thể đi, lát nữa ông sẽ tìm một công ty tổ chức đám cưới hàng đầu cho các cháu, hai đứa có ý kiến gì có thể liên lạc với bọn họ.
Ông cụ Thẩm nhẹ nhàng gõ mặt bàn, vô cùng độc đoán.
Thịnh Kiều Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, thấy anh chỉ nhíu mày nhìn ly rượu, không tỏ vẻ gì cả, không nhận lời cũng không phản đối.
Coi như cô đã nhận ra, nếu người đàn ông này cố tình gây sự, lực chiến đấu sẽ khiến người khác phải kinh ngạc.
Thật ra bây giờ cách tốt nhất là cô khóc một trận, không tin Thẩm Trí Ninh không mềm lòng, quan trọng là cô không khóc được, giả vờ khóc chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược.

Em nghĩ đến Lâm Diễn đầu tiên cũng rất bình thường, vì em cảm thấy Daisy không thể thích anh.
Thịnh Kiều Dương vừa nói xong câu đó, khuôn mặt Thẩm Trí Ninh lại tối sầm.

Ở trong lòng em, anh kinh khủng như vậy sao?
Thịnh Kiều Dương nói:
Em chỉ cảm thấy, nếu cô ấy thích anh, em tránh cô ấy còn không kịp, sao có thể làm bạn với cô ấy chứ.
Thẩm Trí Ninh ngây ngẩn cả người.

Anh Trí Ninh, anh có thể nghe em nói hết câu không?

Bên trong không có phản ứng.
Thịnh Kiều Dương lặng lẽ đứng nửa phút rồi xoay người rời đi.
Nằm trên giường trong phòng khách, Thịnh Kiều Dương càng nghĩ càng thấy phải nói rõ ràng việc này, nếu không sẽ nghẹn lại ở đó, quá là khó chịu.
Freile nhìn thấy cô, chúc mừng cô đầu tiên, còn gọi người mở một chai Champagne.

Kiều Kiều, chúc sự nghiệp của cháu càng ngày càng thuận lợi.
Freile nâng ly rượu lên.
Cô hơi nhướng mày, theo sau lưng anh, mở ra hình thức nói linh tinh:
Em biết em nhắc đến Lâm Diễn khiến anh không thoải mái, sau này em sẽ không chủ động nhắc đến anh ấy nữa có được không? Anh đừng giận em nữa, em cam đoan với anh, bây giờ trong lòng em chỉ có anh, dù đã quên chuyện lúc trước, nhưng bây giờ trong lòng em có cảm giác với anh.

Lúc ông nội bảo chúng ta kết hôn, vì sao em từ chối?
Thẩm Trí Ninh quay lại nhìn Thịnh Kiều Dương.

Em không từ chối, em chỉ cảm thấy kết hôn vào tháng Hai sang năm có hơi sớm.

Chỉ sợ không phải em cảm thấy sớm, mà là không muốn ở bên cạnh anh!
Thịnh Kiều Dương có cảm giác hết đường chối cãi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.