Chương 394: Cái gì vậy
-
Nữ Vương Thời Thượng
- Đậu Ta Rất Bận
- 2125 chữ
- 2022-02-06 12:31:58
Thịnh Kiều Dương lập tức kiên quyết lắc đầu.
Ông cụ Thẩm bĩu môi,
Sau này đừng tới tìm bà nội các cháu làm người hoà giải nữa,8 đêm hôm khuya khoắt cũng đừng làm ầm ĩ.
Thẩm Trí Ninh coi như không nghe thấy, kéo ghế giúp Thịnh Kiều Dương, chờ Thịnh Kiều Dương n3gồi xuống rồi mới ngồi sang bên cạnh.
Ăn sáng xong, mọi người nên làm gì thì làm đó, Thẩm Trí Ninh đi xử lý công việc, Thịnh K9iều Dương thì đi theo Freile học thiết kế trang sức, sau vài ngày sống yên ổn ở biệt thự Quế Kim, bọn họ lên đường về nước.
Chị Bình, chị không cần lo lắng, em thấy chẳng mấy chốc em lại không có chuyện để làm rồi.
Đám người Cổ Châu tiếp xúc khá nhiều với Kiều Kiều nhưng không phát hiện ra điều gì, ngẫu nhiên chỉ cảm thấy Kiều Kiều hay quên, việc đã bàn xong cũng không nhớ kỹ, nhưng Kiều Kiều biểu hiện quá bình tĩnh, đến mức không có ai suy nghĩ nhiều.
Ngay cả Tằng Hoan không ở đây, dù có người đến thăm đoàn làm phim thì cô cũng không để lộ.
Cố Châu.
Sao em chỉ biết đến Cổ Châu chứ, tốt xấu gì anh cũng cùng em quay phim mấy tháng.
Diệp Phàm dùng giọng thật của mình, anh ấy nghĩ như vậy thì cô sẽ biết anh ấy là ai, nào ngờ người bị anh ấy bịt mắt chỉ
B
một tiếng, rồi...
không còn sau đó nữa.
Diệp Phàm buông thõng tay xuống,
Anh nói Từ Kiều Kiều này, em như vậy có phải là qua cầu rút ván không hả, quay phim xong thì không quen biết nữa đúng không?
Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn, nhìn người mặc áo đen đội mũ lưỡi trai đứng trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói:
Ồ, là Trương Việt à.
...
Diệp Phàm.
Thịnh Kiều Dương bị Thẩm Trí Ninh lôi đi, sau khi ngồi lên xe còn hỏi Thẩm Trí Ninh:
Chúng ta đi đâu uống rượu?
Cô dựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ mà ngày thường không có, rất ngây ngô, đáng yêu.
Thẩm Trí Ninh không nhịn được, giơ tay véo má cô, có lẽ gần đây cô đã gầy đi vì quay phim mệt mỏi, má ít thịt hơn nên không còn cảm giác đàn hồi nữa, cảm xúc không còn tốt như trước.
Cũng may bộ phim này đã quay xong.
You make me happy when skies are grey Just so you know dear you're all I hold dear...
(Em là tia nắng của anh, tia nắng duy nhất của anh Dù cho bầu trời dày đặc mây đen em cũng có thể khiến anh mỉm cười Người yêu dấu, anh chỉ muốn em biết em là tất cả mọi thứ anh quý trọng...)
Giọng nói êm dịu và trầm nhấp nhẹ nhàng vang lên trong xe, không có nhạc đệm, nhưng lại rất dễ chịu.
Thịnh Kiều Dương vốn còn nóng nảy khó chịu nhưng sau khi nghe được giọng hát trầm thấp của anh, cô bình tĩnh lại, im lặng lắng nghe.
Lầ6n này, tuy Thịnh Kiều Dương không xuất hiện, nhưng tin tức của cô vẫn treo ở chỗ dễ thấy nhất, tất cả mọi người đang chờ cô về.
Lúc cô mới vào đoàn làm phim, một đám phóng viên truyền thông tìm tới, nhưng đều bị cô dùng dăm ba câu đuổi đi hết.
Cũng may đã ký hợp đồng, nếu không có phải anh không mời nổi em nữa không hả?
Cố Châu trêu chọc.
Tuy Thịnh Kiều Dương còn chưa nhớ ra việc hai năm qua, nhưng lúc trước Từ Bình và Tằng Hoan có nói quan hệ của một số người với cô, bây giờ người trợ lý Tằng Hoan này cũng coi như là có tác dụng, lúc nào cũng đi theo bên cạnh nhắc nhở.
Thịnh Kiều Dương diễn vai nữ chính, phần diễn kéo dài toàn bộ phim, cho nên lúc phần diễn của cô kết thúc thì bộ phim cũng đã hơ khô thẻ tre rồi.
Cố Châu là nam chính cũng giống như vậy.
Tại bữa tiệc hơ khô thẻ tre, Thịnh Kiều Dương không để ý mà uống quá nhiều.
Sao anh lại véo em?
Bởi vì thích em.
Thích em?
Thịnh Kiều Dương chớp mắt, sau đó nhào vào người Thẩm Trí Ninh ôm lấy anh, cọ cọ,
Em cũng thích anh.
Hiện giờ, đồng chí chó độc thân Mãn Quân chỉ có một suy nghĩ: Vẫn là công thức ban đầu, vị ngọt quen thuộc.
Bây giờ đã gần đến tháng Bảy, quần áo rất mỏng, nhất là Thịnh Kiều Dương đang mặc một chiếc váy dạ hội lệch vai, mùi hương nhàn nhạt.
Cô vừa có một cái, rõ ràng đã khiến Thẩm Trí Ninh bốc lửa, nếu không phải trên xe, đoán chừng anh đã giải quyết yêu tinh kia ngay tại chỗ rồi.
Thẩm Trí Ninh chỉ đành ôm lấy cô, nhưng như vậy không thể giảm bớt ngọn lửa, trái lại càng giống thêm dầu vào, nhiệt độ truyền đến từ lớp vải áo mỏng, nóng bỏng đến mức lòng anh như bị kiến cắn, muốn gãi cũng không gãi được.
Thịnh Kiều Dương lại không thể nhận ra cảm giác của Thẩm Trí Ninh, cô thuận thể ngồi trong lòng anh, đầu dựa lên vai, hơi thở phả lên cổ anh.
Bảo bối A Ninh, anh hát cho em một bài đi, giọng anh dễ nghe như vậy, nhất định hát rất hay.
Thịnh Kiều Dương nũng nịu nói.
Hơn nữa, dù có mất trí nhớ, nên làm cái gì vẫn làm cái đó, không hề giống người mất trí nhớ.
Ngoại trừ Diệp Phàm, sau này còn có một số người lần lượt tới đến thăm đoàn phim.
Đương nhiên, Thẩm Trí Ninh thuộc về dân thường trú, không thuộc về những người đến thăm đoàn.
Cùng uống đi!
Thịnh Kiều Dương không chịu đi.
Thẩm Trí Ninh thật sự muốn gõ cho cô hai cái, anh gật đầu ra hiệu với Cổ Châu rồi quyết đoán lỗi người đi.
Sao lại đi rồi?
Người khác còn muốn đi qua chào hỏi cũng hơi ngạc nhiên.
Vẻ mặt của cô vẫn như bình thường, nhưng nụ cười lại rực rỡ hơn.
Nhưng Thẩm Trí Ninh chỉ cần liếc nhìn một cái đã nhận ra rượu cồn đã bốc lên đỉnh đầu cô rồi.
Đi thôi, về nhà.
Thẩm Trí Ninh ôm lấy cô.
Bây giờ đầu óc cô đã bị rượu khống chế hoàn toàn, ngày thường căn bản sẽ không thể tự nhiên nói những lời như vậy.
Cơ thể Thẩm Trí Ninh cứng đờ, rất muốn đẩy cô ra nhưng lại không nỡ, đành phải vất vả chịu đựng.
Anh dỗ dành:
Về nhà sẽ hát cho em nghe.
Không, em muốn nghe bây giờ cơ!
Mãn Quân trộm liếc nhìn kính chiếu hậu, kết quả tấm che phía sau đã được nâng lên, chặn lại ánh mắt của anh ấy.
...
Cổ Châu đang đi tới.
Cũng không thể trách Thịnh Kiều Dương nhận sai người, cô chỉ liếc nhìn tài liệu về cô mà Từ Bình đưa cho, bức ảnh Trương Việt trong tập tài liệu là một chàng trai ăn mặc thoải mái như vậy.
Bởi vì Trương Việt định vị theo hướng hotboy trường học, cho nên trong rất nhiều ảnh, anh ấy đều ăn mặc đơn giản thoải mái.
Còn có một nguyên nhân khác, anh ở trong lòng em không quan trọng bằng bạn trai của em.
Thịnh Kiều Dương nói.
Diệp Phàm nhìn cô bằng ánh mắt u oán,
Em có biết em nói như vậy, em sẽ mất anh hay không!
Thịnh Kiều Dương cười nhạo:
Nói cứ như quan hệ của chúng ta thân thiết lắm vậy.
Bởi vì thái độ của cô không thay đổi, Diệp Phàm cũng không phát hiện ra sự khác lạ.
Sau này, khi bọn họ vô ý biết cô từng có một đoạn thời gian mất trí nhớ, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể nói Kiều Kiều giả vờ quá giỏi, mà vì cô tỏ ra quá bình tĩnh.
Người thăm đoàn làm phim này chính là Diệp Phàm.
Anh ấy vừa mới kết thúc chuyến lưu diễn, nhân dịp nghỉ ngơi đến thăm đoàn làm phim.
Lúc đó, Thịnh Kiều Dương đang ngồi trên ghế ghi nhớ lời thoại, Diệp Phàm lén tiếp cận từ phía sau, sau đó giơ tay lên che mắt của cô, đổi giọng hỏi:
Đoán xem anh là ai?
Thịnh Kiều Dương còn tưởng rằng là người nào đó trong đoàn làm phim trêu chọc mình, cũng không vội, chỉ nói:
Dù sao cũng phải gợi ý chứ?
Anh đã từng diễn vai chồng của em trong phim truyền hình.
Diệp Phàm cố ý nói bằng giọng khàn đặc.
Trước đó cô không được uống rượu, giờ động vào rượu một cái liền không thể ngăn nổi nữa.
Đúng ngày này Thẩm Trí Ninh lại có một cuộc họp video giữa nhiều nước với nhau, cho nên đến muộn, sau đó anh đã bắt được một quỷ rượu.
Anh đã đến rồi.
Thịnh Kiều Dương cười với Thẩm Trí Ninh.
Cô không định làm ồn ào cho mọi người đều biết việc mất trí nhớ này, cho nên bình thường cô cũng không để lộ ra, lúc này đối mặt với Cổ Châu mới có thể thân thiết nói đùa,
Dù không ký hợp đồng thì sao chứ, em nhất định phải cho anh mặt mũi rồi.
Cổ Châu không phát hiện việc cô mất trí nhớ, nói đùa với cô như thường ngày, sau đó gọi đạo diễn và biên kịch tới cùng thảo luận về kịch bản.
Sau một ngày, Thịnh Kiều Dương dựa vào năng lực giao tiếp của mình, thiết lập quan hệ khá tốt với đoàn làm phim.
Lúc Tằng Hoan đang gọi điện thoại báo cáo tình hình với Từ Bình:
Dù Kiều của chúng ta không nhớ rõ cái gì, nhưng không hề để người ta nhận ra vấn đề.
Từ Kiều Kiều, em đang nói đùa với anh sao? Em nói anh là ai hả?
Diệp Phàm ngoáy lỗ tai, vẻ mặt như kiểu bị táo bón.
Thịnh Kiều Dương đảo mắt,
Không sai, em thật sự đang nói đùa.
Diệp Phàm suýt thì trợn trắng mắt,
Trò đùa này của em chẳng buồn cười chút nào, Từ Kiều Kiều, em không phải anh em tốt, năm ngoái đã đồng ý tới tham gia nhạc hội của anh, vậy mà lại vì đi chơi với bạn trai mà cho anh leo cây, đồ trong sắc khinh bạn! Thiệt cho anh lúc trước còn quảng cáo giúp bọn em.
Không thể nào, việc em đã đồng ý chắc chắn em sẽ làm được.
Tháng Mười năm ngoái đã nói rõ, em sẽ tới làm khách mời buổi nhạc hội của anh, kết quả thì sao? Anh bảo em đến diễn tập, em lại nói em sắp đi du lịch với bạn trai, không tới được!
Nếu em thật sự làm như vậy, chỉ có thể nói rõ em chưa thật sự đồng ý với anh.
Thịnh Kiều Dương hiểu rất rõ tính cách của bản thân, dù hai năm qua có quá nhiều thay đổi, nhưng cô tin tưởng cách xử sự và nguyên tắc làm người của mình sẽ không thay đổi.
Diệp Phàm thử nhớ lại, phát hiện thật sự là như vậy, lúc ấy cô nàng này thật sự không chắc chắn sẽ đồng ý.
Bộ phim này đã kéo dài mấy tháng, bây giờ đã đợi được đến khi họ khô thẻ tre...
Ha ha, hiểu mà hiểu mà.
Có người nháy mắt ra hiệu.
Những người khác đều là vẻ hiểu ý, sau đó nên làm gì thì tiếp tục làm đó.
Anh ấy tập trung nghe ngóng, nói thật làm vệ sĩ kiêm tài xế nhiều năm như vậy, anh ấy chưa từng được nghe boss hát.
Thẩm Trí Ninh biết hát sao? Anh vốn không muốn hát, nhưng bị Thịnh Kiều Dương giày vò đến không còn cách nào khác, liền ngâm nga một bài hát tiếng Anh.
You are my sunshine my only sunshine
Sau khi anh hát xong, cô ôm lấy mặt của anh hôn mạnh một cái.
Hay thật!
Cô mỉm cười khen ngợi.
Thẩm Trí Ninh đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, anh lại hôn lên môi cô một cái,
Được rồi, hát cũng hát rồi, em phải ngoan, đừng làm loạn nữa.
Thịnh Kiều Dương như phát hiện ra điều thú vị, cũng hỗn lại, lặp đi lặp lại mấy lần.
Thẩm Trí Ninh đâu nhịn nổi, trực tiếp phản công, hôn cô triền miên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.