Chương 395: Lễ đính hôn


Cổ mơ màng mở mắt, đập vào mắt là chiếc cằm sắc nét của Thẩm Trí Ninh.


Muốn đi đâu vậy?
Cô híp mắt, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. <8br>
Thẩm Trí Ninh cúi đầu xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô,
Không phải em nói, còn rất nhiều nơi muốn đi thăm thú sao? Bây giờ đúng 3lúc em chưa làm việc, cũng không cần đi học, chúng ta có thể đi khắp nơi thăm thú một chút.
Thịnh Kiều Dương mở to hai mắt, sự mơ hồ trong mắt biến 9mất, sáng như sao.

Trời ạ, bạn học Từ Kiều Kiều lại bắt đầu không làm việc đàng hoàng rồi! Quá tốt rồi, không cần lo lắng cô ấy đến cướp vai nữ chính của idol nhà chúng tôi nữa.

Hoạt động Đi tìm Kiều của chúng ta' lại phải ra mắt mọi người rồi.

A a a a lại lại lại lại...

Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao chữ lại tràn hết màn hình rồi?
Từ lúc Từ Bình đăng Weibo này lên, gần như mỗi bình luận đều xuất hiện chứ
lại
này, tất cả mọi người cố ý hoặc vô tình thêm từ này, vô cùng nghịch ngợm.
Trong studio nào đó, Diệp Tử cũng đang nhân dịp nghỉ ngơi giữa giờ vui vẻ lướt màn hình, đang ấn like và để lại bình luận trong Weibo của Từ Bình.

Cảnh quay của mình chỉ có như thế, một nha hoàn thôi mà, cũng là đứng ở đó làm phông nền cho người ta, không giống cậu, lúc không cần quay chính diện có thể dùng thể thân.
Nghe được lời nói của Tiêu Tiêu, Diệp Tử an ủi cô ta:
Tuy nhân vật An Vũ này là nha hoàn, nhưng từ đầu tới cuối có khá nhiều đất diễn, cũng là nhân vật quan trọng.

Quan trọng đến đâu cũng chỉ là một nha hoàn, lúc trước mình còn có thể diễn vai di nương hoặc là phi tử, không ngờ bây giờ lại quay về diễn nha hoàn rồi.
Thật sự là tạo hoá trêu người, trước kia cậu diễn nha hoàn của mình, bây giờ lại biến thành mình là nha hoàn của cậu rồi.
Tiểu Tiểu tỏ vẻ đau khổ.
Từ Bình còn dặn dò cô phải tránh xa Tiêu Tiêu, bề ngoài thì cô đồng ý, nhưng sau đó lại giúp Tiêu Tiêu lấy nhân vật An Vũ có khá nhiều cảnh quay này.
Cô vẫn là Diệp Tử ban đầu, nhưng Tiểu Tiểu đã không còn là người sợ cô đói bụng cho nên đi đâu cũng dẫn theo cô nữa rồi.
Mới đi được hai bước, cô đã nghe thấy giọng nói của Tiêu Tiêu vang lên sau lưng:

Diệp Tử, là cậu không nói giúp cho mình đi, sợ mình cướp mất tài nguyên của cậu.
Diệp Tử khựng lại, không quay đầu mà lặng lẽ rời đi.
Đối với Thẩm Trí Ninh mà nói, đây là thời điểm tốt để đi du lịch, có thể thông qua lần đi du lịch này để bồi dưỡng tình cảm, lại có thể khiến cô tránh xa những lời mời của đoàn làm phim và chương trình, sống thế giới hai người tốt
đẹp
Nói thật, so với Lâm Diễn, Lâm Dục mới thật sự được coi là bạn trai cũ của Thịnh Kiều Dương.
Hơn nữa, lúc trước họ quen nhau nguyên nhân chính là vì chọc tức Thịnh Thị Vân, cho nên Thịnh Kiều Dương vẫn thấy áy náy với Lâm Dục, nhận được thư mời đến lễ đính hôn của anh ấy, cô không do dự, lập tức kéo Thẩm Trí Ninh quay về.
Một nữ diễn viên mặc quần áo nha hoàn đi tới, gọi cô:
Diệp Tử.
Trợ lý ngồi bên cạnh quạt cho Diệp Tử híp mắt, ánh mắt mất kiên nhẫn.
Diệp Tử ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người đi tới thì mỉm cười,
Tiêu Tiêu, nhanh tới đây ngồi.
Tiêu Tiểu ngồi bên cạnh Diệp Tử, liếc nhìn trợ lý của Diệp Tử, sau đó nhìn màn hình điện thoại, tuỳ ý hỏi:
Đang làm gì đó?

Lướt Weibo, cậu quay xong rồi sao.
Lâm Dục không ở trong phòng tiệc, anh ấy sẽ bước vào cùng với vị hôn thê của anh ấy.
Trong phòng tiệc, mọi người nói cười vui vẻ, bầu không khí khá là hài hoà.

Lúc trước có không ít người tới thử vai An Vũ này, phải biết trong nguyên tác An Vũ còn xuất hiện nhiều hơn nữ số hai, lại là nhân vật chính diện, cuối cùng còn chết vì nữ chính, nểu diễn tốt có thể lấy được sự yêu thích của rất nhiều người xem.
Diệp Tử nhà chúng tôi phải bỏ ra không ít quan hệ mới giữ được nhân vật này cô Chu, nếu cô Chu ghét bỏ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đổi người, dù sao bây giờ mới vừa bắt đầu quay thôi.
Sắc mặt Tiêu Tiêu cứng đờ, sau đó cô ta nở nụ cười nắm chặt tay Tiêu Tiêu:
Diệp Tử, không phải mình ghét bỏ nhân vật này.
Không còn cách nào, Từ Bình chỉ có thể trả lại những kịch bản đã đưa đến tay, cũng sử dụng tài khoản của bản thân để đăng thông báo.
Từ Bình:
Kiểu lại dẫn theo bạn nào đó đi du lịch rồi, lịch trình tương lai không chắc chắn.
Chẳng mấy chốc phần bình luận đã trở nên ầm ĩ.
Bên này hành động quá nhanh, ngay cả đám người Từ Bình cũng không nhận được tin tức, lúc đi tìm người mới phát hiện không thấy người đâu.
Vừa đi hỏi thăm, mới được biết cặp đôi lại đi du lịch rồi, hơn nữa không thể về trong khoảng thời gian ngắn.
Quan trọng hơn là cô chịu cố gắng, hơn nữa lại rất chăm chỉ, đạo diễn và các diễn viên hợp tác với cô không có ai không nói cô tốt, cứ như vậy tiếng thơm bay xa.
Diệp Tử có một mục tiêu, đó chính là giống như thần tượng của cô, nghiêm túc thực hiện mỗi một công việc, đã làm thì phải làm đến tốt nhất.
Là người chỉ cần giữ được trái tim ban đầu của mình, không vì bản thân ở thung lũng mà suy sụp, không vì mình trèo lên cao mà tham lam, dùng một trái tim bình thường để đối xử với cuộc sống, tất nhiên cuộc sống sẽ đáp lại bạn.
Diệp Tử nghe đạo diễn nói xong về cảnh quay, cả linh hồn và thể xác đều tập trung quay phim, cô có thể lấy được cơ hội diễn vai nữ chính như hôm nay, không chỉ vì cô đang dựa vào ngọn núi lớn Kiều Kiều, có tài nguyên tốt.
Trên thế giới này, ai cũng sẽ có lúc mơ hồ, ai cũng có khó khăn của riêng mình, nhưng người có ý chí kiên định, mục tiêu rõ ràng, dù bước trên con đường sương mù dày đặc, dù bước lên con đường gập ghềnh như thế nào, cũng sẽ không đi sai đường.
Thật sự, có người sinh ra trong điều kiện tốt, xuôi gió xuôi nước, nhưng điều kiện sinh ra là do ông trời quyết định, còn có rất nhiều người là sau này dựa vào sự cố gắng và phấn đấu của bản thân mới công thành danh toại.

Ừ ừ, mình nghe cậu.
Tiêu Tiêu gật đầu đồng ý qua loa, sau đó lại gần Diệp Tử, nhỏ giọng lại lo lắng nói:
Diệp Tử, việc lần trước mình nói với cậu thế nào rồi?
Diệp Tử khó xử, lúng túng,
Tiêu Tiêu, mình chỉ có thể giúp cậu nghĩ cách khác thôi.
Tiểu Tiểu sầm mặt, nói sâu xa:
Thật ghen tị sự may mắn của cậu, sao mình không đụng phải Bá Nhạc
như Từ Kiều Kiều chứ, ôi!
() Ý nói là một người nhận ra tài năng của người khác hoặc là người trao cơ hội cho người khác để họ thể hiện năng lực.
Diệp Tử muốn nói gì đó nhưng đạo diễn ở bên kia lại gọi cô qua nói về cảnh quay, cô nhìn Tiêu Tiêu, cô đành đứng dậy đi đến chỗ đạo diễn.
Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu còn không hiểu rõ mình à, mình cũng coi cậu là bạn tốt nhất mới than thở với cậu.

Tiêu Tiêu, cậu đừng vội, đóng phim không thể chỉ nhìn địa vị của nhân vật, mà phải xem thiết lập của nhân vật này có đặc sắc không.
Cậu phải cố gắng diễn vai An Vũ này, về sau chắc chắn sẽ nhận được sự yêu thích của rất nhiều người, đến lúc đó tất nhiên con đường đóng phim của cậu sẽ rộng mở.
Diệp Tử nín nhịn.
Nhưng cô có nguyên tắc của bản thân, có một số việc, làm một lần là được rồi, chỉ cần không thẹn với lương tâm.
Có người vì hối hận mà giậm chân tại chỗ, có người lại tăng tốc tiến về phía ngọn hải đăng.
Đám fan Kiều rối rít, các bạn bè nghệ sĩ chú ý cô cũng tham gia náo nhiệt.

Kiều của tôi thật giỏi! Tôi nhớ hôm qua mới hơ khô thẻ tre mà, sao lại bay rồi?

Lại đi du lịch với anh Thẩm rồi, thật hạnh phúc

Có phải rất lâu nữa mới có thể nhìn thấy Kiều của tôi không hả?

Bây giờ lại phải tìm bóng dáng của Kiều Kiều ở khắp thế giới sao? Cảm giác này thật sự là bi đát.

Muốn hỏi thần tượng của Diệp Tử là ai? Đương nhiên bây giờ không biết người đang ở đâu rồi.
Lúc mọi người đang tìm kiếm bóng dáng của Kiều trong đủ loại ảnh chụp của người qua đường ở nước ngoài, bọn họ đã đi chơi một vòng rồi trở về.
Cũng không phải bọn họ đã chơi đủ, mà là nhận được lời mời tham dự lễ đính hôn.
Người đính hôn là Lâm Dục.
Hình ảnh cô chân thành nhờ Từ Bình ký với Tiêu Tiêu hiện ra trong đầu, đối với người bạn như Tiêu Tiêu này, cô thật lòng muốn giúp một tay, cho nên mới mặt dày đi xin Từ Bình, lại không ngờ cô ở trong lòng đối phương lại là một người như vậy.
Cô thật sự đã hết lòng hết dạ, lúc đầu Từ Bình cũng không từ chối, nói muốn suy nghĩ một chút, nhưng chưa được bao lâu đã từ chối cô, nói cái người Tiêu Tiêu này đã đi rất nhiều đường quanh co, suy nghĩ quá nhiều.
Diệp Tử đột nhiên không biết làm sao, nhân vật nha hoàn này là cô giúp đỡ lấy được, nhưng bây giờ nghe thấy Tiêu Tiêu nói không hài lòng với nhân vật này.
Vì có quan hệ bạn bè, Diệp Tử không tiện nói gì, nhưng trợ lý của cô lại không vừa mắt.
Hiển nhiên, cô rất mong chờ điều Thẩm Trí Ninh đang nói, trước kia cơ thể không tốt, cho dù cô có lòng muốn đi khắp thế gi6ới, nhưng có lòng mà không có sức, bây giờ thời cơ vừa đúng.
Trong giây lát cô bắt đầu chờ mong lần đi du lịch này, thế là quên truy cứu chuy5ện tối hôm qua anh nhân cơ hội cô uống say làm ra chuyện như vậy.
Có rất nhiều người đến lễ đính hôn, họ đều là nhân vật có mặt mũi và người thân cô dâu chú rể.
Thịnh Kiều Dương và Thẩm Trí Ninh nắm tay nhau đi tới, là cha mẹ Lâm Dục tới tiếp đón, tuy về mặt bối phận hai người họ là lớp người dưới, nhưng ở mặt khác lại là nhân vật rất quan trọng, tất nhiên không giống với những người cũng thể hệ.
Một lúc sau, cha của Lâm Dục lên sân khấu:
Hôm nay là ngày Lâm Dục nhà chúng tôi và con gái nhà họ Liêu đính hôn, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến tham dự, không nói nhiều nữa, bây giờ mời hai nhân vật chính của buổi lễ đính hôn bước vào.
Ngay lúc này, tiếng nhạc vang lên.

Tất cả mọi người nhìn ra cửa, hai người phục vụ mở cửa phòng tiệc ra, Lâm Dục và một cô gái trẻ ăn mặc rất xinh đẹp nắm tay nhau đi vào.

Thảm đỏ trải dài đến tận sân khấu, khung cảnh này gần giống lễ kết hôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.