Chương 396: Làm ầm ĩ nữa sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần


Ông Lâm vội phải bảo vệ đi qua đuổi người, hôm nay là ngày vô cùng quan trọng.

Thịnh Kiều Dương không ngờ bản thân vừa thấy vui mừng vì c8uối cùng Lâm Dục đã thoát khỏi Thịnh Thi Vận thì người này đã xuất hiện.

Có hai bảo vệ xông tới kéo Thịnh Thi Vận ra ngoài, bị cô ta chố3ng cự kịch liệt.

Lâm Dục, không ngờ anh lại là người như vậy.
Liêu Ấu Lâm mỉa mai.
Từ khi Thịnh Thi Vận xuất hiện lông mày của Lâm Dục vẫn chưa giãn ra, anh nghiêm túc nhìn Liêu Ấu Lâm:
Nếu anh nói anh chưa chạm vào cô ấy, em có tin không?
Liêu Ấu Lâm mím môi, mi mắt khẽ run để lộ ra sự bối rối trong lòng, vì cô ấy luôn sống ở nước ngoài, mới chỉ tiếp xúc với Lâm Dục được nửa năm.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc cảm thấy người này khá tốt, các mặt đều rất ưu tú, như vậy mới quyết định hai nhà đính hôn trước.
Thế nhưng, nếu cô muốn chỉnh ai đó sẽ không để lại lối thoát, dù sao có một số người tàn nhẫn, bạn không chỉnh để người ta đến mức người ta không đứng dậy được, chắc chắn sau đó sẽ có vô vàn tại hoạ.
Cô đang thấp thỏm, ai ngờ người đàn ông trước mặt lại xoa mặt cô:
Nếu là anh, bây giờ anh đã đưa cô ta vào rồi, đỡ phải lưu lại tai hoạ sau này.
Thịnh Kiều Dương mở to mắt, ngạc nhiên hỏi:
Anh cảm thấy cách này của em còn quá nhẹ nhàng?

Không sao, em cứ làm theo suy nghĩ của em, mọi thứ còn có anh.
Thẩm Trí Ninh nhìn cô.

Nếu Thịnh Thị Vân là người như Lương Tiểu Tuệ, chắc chắn em sẽ không mặc kệ cô ta, người như cô ta cũng chỉ dám nói ngoài miệng thôi, không có mẹ cô ta chống đỡ, cô ta cũng không dám làm gì.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không cho, lúc Thịnh Huân ly hôn với Lương Tiểu Tuệ cũng đã cho một khoản tiền rất lớn, đủ để bọn họ sống yên ổn qua ngày rồi.
Là bọn họ lòng tham không đáy nên mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay, gieo nhân gì gặt quả ấy, nếu ngay từ đầu Lương Tiểu Tuệ không tham lam đến thế, hoặc có thể rút tay lại kịp thời, mọi việc cũng không náo loạn cho đến ngày hôm nay,

Hận tôi? Cô có tư cách gì hận tôi?
Thịnh Kiều Dương cong khoé môi, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Thịnh Kiều Dương phủi tay, xua tay với bảo vệ, ra hiệu bọn họ ném người ra ngoài.
Thịnh Thị Vân này chịu ảnh hưởng của mẹ ruột, có rất nhiều kể vặt, nhưng lá gan lại không lớn bằng Lương Tiểu Tuệ, đầu óc cũng không quá thông minh, lại cứ mơ tưởng xa vời tranh giành háo thắng, vô cùng tầm thường.
Nếu Thịnh Thi Vận không phải con gái của người phụ nữ Lương Tiểu Tuệ, nếu Thịnh Thi Vận biết điều ngoan ngoãn một chút, cô sẽ nể mặt đối phương là giọt máu duy nhất cha để lại mà quan tâm.
Muốn cô ấy hoàn toàn tin tưởng Lâm Dục đó là không thể nào, nhưng dưới tình huống cô ấy hoàn toàn không có chứng cứ vững chắc chứng minh Lâm Dục lừa gạt, cô ấy cũng không muốn vì sự xúc động nhất thời mà huỷ đi cuộc hôn nhân vốn nên rất hoàn mỹ này, dù sao muốn tìm một người tính tình ôn hoà lại bao dung như Lâm Dục thật sự không dễ.

Em tin, chỉ cần là anh nói,
Sau khi nghĩ rõ ràng, giọng Liêu Ấu Lâm cũng vững vàng hơn,
Cho nên anh tuyệt đối không được lừa em, nếu không em mà nổi giận thì ngay cả em cũng thấy sợ hãi, làm không tốt cả hai bên sẽ đều tổn thương.
Lâm Dục là người dễ bị cảm động, vốn ở bên Liêu Ấu Lâm chỉ vì môn đăng hộ đối, nhưng bây giờ lại thay đổi cách nhìn với Liêu Ấu Lâm, cảm thấy có một người vợ như vậy cũng rất tốt.
Có lẽ anh sẽ không còn sự rung động như mối tình đầu, nhưng có thể cho cô lời hứa cả đời.

Cô ấy là chị của cô gái kia sao? Nhìn không giống, giống em gái hơn.
Liêu Ấu Lâm tò mò nói.

Đã từng.
Lâm Dục quay lại đối mặt với Liêu Ấu Lâm, nhìn người chủ lễ đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh,
Chúng ta tiếp tục đi.
Người chủ lễ vội vàng lấy lại tinh thần, tiếp tục dẫn dắt các nghi thức đính hôn.
Rời khỏi đại sảnh bữa tiệc, Thịnh Kiều Dương gọi bảo vệ đang kéo Thịnh Thi Vận ra bên ngoài khách sạn lại.
Lâm Dục nhìn thẳng Liêu Ấu Lâm,
Anh sẽ quay lại ngay.

Vậy anh đi đi.
Liêu Ấu Lâm cong môi cười.
Lâm Dục đang muốn đi xuống sân khấu, có người đi ra từ bàn tiệc, nhìn thấy là Thịnh Kiều Dương, anh ấy hơi khựng lại.

Lâm Dục, đính hôn là việc lớn, đừng vì người râu ria mà làm chậm trễ, cứ giao đứa em gái bị bệnh thần kinh mắc chứng hoang tưởng kia cho em xử lý.
Thịnh Kiều Dương mở miệng nói.

Từ! Kiều! Kiều!
Thịnh Thi Vận nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng căm hận.
Thịnh Kiều Dương nhìn Thịnh Thị Vân như bị điên, trong lòng hơi xúc động.
Cặp mẹ con Thịnh Thị Vân này, giá như hai mẹ con bọn họ không làm thêm gì, phụng dưỡng tử tế người già Thịnh gia, dù Thịnh Huân như thế nào cũng sẽ giữ hai mẹ con bọn họ lại.
Nghe được lời của ông bà Lâm, người nhà họ Liêu mới yên tâm, thật ra trước khi kết cuộc hôn nhân này, bọn họ cũng đã điều tra, vì tác phong của Lâm Diễn tốt, cuộc sống ngày thường cũng đơn giản, mới quyết định nhanh như vậy.
Thịnh Kiều Dương nói với Lâm Dục xong liền đi ra ngoài, đương nhiên Thẩm Trí Ninh cũng đi theo ra ngoài phòng tiệc.
Lâm Dục nhìn bóng lưng của bọn họ, cảm thấy rất ấm áp.
Người ở đây đều thấy ngạc nhiên, sau khi nghe được hai từ
chứng hoang tưởng

bệnh thần kinh
này, rất nhiều người đều tỏ vẻ giật mình.
Nhưng vẫn có người giữ thái độ nghi ngờ, ví dụ như người Tạ gia, ví dụ như những người không hiểu rõ Lâm gia.
Người hiểu rõ Lâm gia đều biết nề nếp Lâm gia rất nghiêm khắc, Lâm Dục cũng nổi tiếng là người ưu tú nhất trong đám thế hệ trẻ của Lâm gia.

Em đã tin tưởng anh, vậy anh chắc chắn sẽ không phụ sự tin tưởng của em.
Lâm Dục cũng nói rất chắc chắn.
Liêu Ấu Lâm tỏ vẻ rửa mắt mong chờ.
Lâm Dục nhìn Thịnh Thi Vận bị bảo vệ che miệng lại kéo ra ngoài, nói với Liêu Ấu Lâm:
Hãy cho anh mấy phút.

Anh sẽ trở lại chứ?
Liêu Ấu Lâm nheo mắt.
Xoay người, nhìn Thẩm Trí Ninh đúng cách đó không xa, Thịnh Kiều Dương hơi khựng lại, chậm rãi đi qua đó, đứng trước mặt anh.

Em vừa uy hiếp Thịnh Thi Vận, nói nếu cô ta dám làm ầm ĩ sẽ đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần để cô ta chờ chết.
Lúc nói lời này cô rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại thoáng qua nét lo lắng, sợ anh sẽ không thích khía cạnh ác độc của bản thân.
Đàn ông bình thường đều thích một người như chim non nép vào lòng, lương thiện đáng yêu.

Đều là mày! Là mày hại tao cửa nát nhà tan, vì sao tao không có tư cách hận mày?
Thịnh Thi Vận tỏ vẻ dữ tợn như muốn ăn thịt uống máu cô.
Thịnh Kiều Dương cười nhạo,
Nếu cô nghĩ rõ ràng, cũng sẽ không khiến bản thân biến thành dáng vẻ quỷ quái như ngày hôm nay, tôi lười nói nhảm với cô, cô cũng không phải là gì của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải đánh thức cô.

Mày không cho tao sống tốt, tao cũng không cho mày sống tốt!
Thịnh Thi Vận cắn răng nói.
Thịnh Kiều Dương sao có thể sợ kiểu đe doạ này của Thịnh Thi Vận chứ, cô đứng thẳng lên, dùng lợi thế chiều cao, khinh thường nhìn Thịnh Thi Vận, bình thản nói:
Nếu cô còn dám làm ầm ĩ, tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện tâm thần.
Thịnh Thị Vân vừa giận vừa sợ trừng mắt nhìn Thịnh Kiều Dương,
Mày dám!
.

Anh Lâm Dục, anh Lâm Dục...
Thịnh Thi Vận ra sức giãy giụa, đầu tóc của cô ta rối bời.

Đây là ai?
Con gái n9hà họ Liêu Ấu Lâm nhìn Lâm Dục.
Ngày thường dù Lâm Dục không cười cũng là vẻ ôn hoà, nhưng giờ anh lại nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, ng6he thấy vị hôn thê hỏi thăm, nhỏ giọng nói:
Là một người bạn.

Bạn?
Liêu Ấu Lâm cười như không cười, đôi môi đỏ nhếch lên,
Là bạn bình thườn5g, hay là bạn trai bạn gái?
Lâm Dục đang định trả lời, ở bên kia Thịnh Thị Vân bị bảo vệ tóm lấy đã gào lên:
Lâm Dục, em mang thai con của anh, anh đừng bỏ em!
Câu nói này của cô ta như tiếng sấm, không chỉ người của nhà họ Lâm hoảng hốt, mà mặt người nhà họ Liêu cũng biển sắc.

Ồ! Có gì mà tôi không dám,
Thịnh Kiều Dương giơ tay nắm cằm Thịnh Thị Vân, lại gần bên tai cô ta nói,
Nếu thật sự đến tình cảnh đó, tôi sẽ cho cô vào bệnh viện tâm thần chờ chết, không tin thì cứ thử xem, tôi chờ cô cho tôi cơ hội này.
Cô lùi lại một bước, nở nụ cười xấu xa.

Tôi lại...
khá mong chờ đấy.

Ma quỷ, mày là ma quỷ! Mày sẽ chết không tử tế!
Thịnh Thi Vận hoảng sợ mắng chửi.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của người Liêu gia, mẹ Lâm Dục vội giải thích:
Ông bà thông gia có điều không biết, lúc trước cô bé kia có từng qua lại với nhà chúng tôi, con bé luôn yêu thích A Dục nhà chúng tôi.
Nhưng A Dục chỉ từng quen với một cô gái, đúng lúc là chị của cô gái kia, nhưng đứa bé kia không có phúc phận với A Dục, đã sớm qua đời rồi.
Ông bà thông gia cứ yên tâm, A Dục nhà chúng tôi làm người rất chính trực ngay thẳng.

Lâm Dục nhà chúng tôi sao có thể có quan hệ bạn trai bạn gái bừa bãi được chứ, nó là người như thế nào, nếu mọi người không tin tưởng chúng tôi, cứ việc đi điều tra.
Cha Lâm nói rất chắc chắn.
Được rồi, chỉ cần cô ta không đáng ghét nữa, em sẽ không thèm để ý đến cô ta.

Được rồi, đi vào đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.
Khi họ về phòng tiệc, nghi thức đính hôn đã cử hành xong rồi, bữa tiệc đã bắt đầu.

Lúc Lâm Dục và Liêu Ấu Lâm đi đến mời rượu, Lâm Dục đặc biệt nói cảm ơn Thịnh Kiều Dương.


Anh sống tốt là em yên tâm rồi.
Thịnh Kiều Dương khẽ cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.