Chương 48: Cố ch u


Thịnh Kiều Dương không để ý đến, cô đi dọc theo bờ sông

Đến giờ cơm liền rẽ vào nhà hàng cạnh bờ sông thảnh thơi ăn bữa trưa, nghỉ ngơi chốc lát lại tiếp tục thưởng thức phong cảnh ở sông Tiber.

Lúc đi đến cầu St

Angel, nhìn thấy có người trẻ tuổi đang vẽ phác thảo

Cô đi qua thấy anh ta đang vẽ bức tượng thiên sứ, cô dừng bước nhìn một lúc lâu

Thấy người trẻ tuổi dừng bút, cô tiến lên một bước, hỏi:
Có thể mượn dụng cụ của anh dùng một chút không?
Nhìn thấy người khác vẽ phác thảo, cơn nghiện vẽ của cô lại phát tác

Người trẻ tuổi quay đầu đánh giá cô, không do dự nhiều liền đưa dụng cụ vẽ cho cô.


Cảm ơn!
Thịnh Kiêu Dương cảm ơn một tiếng, liền không khách khí dùng dụng cụ vẽ của người trẻ tuổi

Trên tờ giấy trắng xuất hiện từng điểm từng điểm, thoạt nhìn cổ là vẽ nơi này một chút vẽ nơi kia một chút, vụn vặt lẻ tẻ

Khiển người ta nhìn không ra lý do, chờ những mảnh vụn vặt này được cô hợp lại, một bức tượng thiên sứ hiện ra trên giấy

Đầu tiên người trẻ tuổi có nét mặt nghiêm nghị, hình như hối hận khi cho mượn dụng cụ

Nhưng sau khi nhìn thấy thần lại chi bút, anh ta mở to hai mắt nhìn, cực kì ngạc nhiên

Sau đó anh ta phát hiện đối phương chưa dừng tay, còn đang làm phong phú thêm trên những khoảng trống của giấy vẽ

() Thần lại chi bút: khoảnh khắc thăng hoa thi sáng tác

Bên cạnh bức tượng thiên sứ được tả thực chậm rãi hiện ra một tiểu thiên sứ dễ thương

Dáng vẻ rất giống bức tượng thiên sứ, cứ như là một cặp cha con

Tiểu thiên sứ còn nghiêng cái đầu nhỏ nhìn tượng thiên sứ nghiêm túc cứng ngắc ở bên cạnh, mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ cùng ngây thơ, đáng yêu đến mức lòng người muốn mềm nhũn.

Người trẻ tuổi kinh ngạc đến há hốc mồm, nhưng sợ quấy rầy đến người đang vẽ, anh ta cứng rắn đè lại giọng nói trong cổ họng.

Cuối cùng, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn cầm bút vẽ dời đến góc phải bên dưới, hình như muốn ký tên, ngòi bút rơi xuống tờ giấy đột nhiên dừng lại rồi dời đi


Sao thế? Vì sao không kí tên
Người trẻ tuổi nhịn không được hỏi, anh ta có thể đã nhìn ra, tuy cô gái này còn nhỏ tuổi hơn anh ta nhưng lại là một họa sĩ trẻ có kỹ năng phong phú và nhiều kinh nghiệm.

Thịnh Kiêu Dương gõ đầu, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ trả lời:
Có người bỏ ra một triệu mua bút danh của tôi.



Cái gì? Vì sao làm như vậy, cô rất thiếu tiền sao?
Người trẻ tuổi không thể hiểu được

Một họa sĩ trẻ có thiên phú tốt như vậy không nên vì chút tiền mà để người ta mua bút danh của mình

Bởi vì tên kia là Đại ma vương, tạm thời cổ đấu không lại, chỉ có thể nhận

Thế nhưng đúng là cô rất thiếu tiền

Thịnh Kiêu Dương cười, buông bút vẽ xuống, đứng dậy nói với người trẻ tuổi:
Cảm ơn dụng cụ của anh, nếu anh thích bức tranh này.



Có thể cho tôi không?
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói cắt ngang lời cô

Thịnh Kiều Dương quay đầu nhìn lại

Đập vào mặt mi mắt là một khuôn mặt được khẩu trang che lại

Ngược lại đôi mắt kia rất đẹp, đôi mắt đen như mực, khẽ cong lên, trong mắt điểm đẩy chấm nhỏ như sao trời, rất mê người


Tôi không có vấn đề, giấy vẽ là của anh ấy, anh nên hỏi anh ấy.
Thịnh Kiêu Dương chỉ người trẻ tuổi

Chàng trai lại nhìn về phía người trẻ tuổi, rất thành khẩn nói:
Tôi thật sự rất thích bức tranh này, có thể cho tôi không? Hoặc là tôi dùng cái khác để đổi.

Rất xin lỗi, thưa ngài.
Người trẻ tuổi lắc đầu,
Tôi cũng rất thích bức tranh này, không có bất kì thứ gì có thể đổi được nó.

Ồ, đó là điều rất đáng tiếc.
Mặc dù chàng trai nói tiếc nuối, nhưng vẻ mặt cũng không có sự mất mát nào

Người trẻ tuổi bắt đầu dọn dụng cụ rời đi, trước khi đi rất trịnh trọng nói cảm ơn Thịnh Kiều Dương

Vừa nãy nhìn toàn bộ quá trình hoàn thành bức vẽ, anh ta cảm thấy có ích lợi không nhỏ, cảm giác suy nghĩ của mình được mở ra một góc nhìn mới.

Thịnh Kiêu Dương gật đầu, xua tay với người trẻ tuổi nói đừng

Cô nhìn chàng trai đứng bên cạnh không nhúc nhích, quay người đi về phía bờ sông

Lúc này đã gần chạng vạng tối, trong lều vải trắng ở trên con để dài gần bờ sông, có không ít người ngồi xuống, tự chọn loại rượu mình ưa thích, bắt đầu chờ đợi màn đêm buông xuống

Thịnh Kiêu Dương cũng tìm một chỗ ngồi gần lan can, chọn một ly rượu vang đỏ từ từ uống, vô cùng thảnh thơi


Tôi có thể ngồi đây không?
Một giọng nói có chút quen tai vang lên bên cạnh.

Thịnh Kiêu Dương nhìn chàng trai khẩu trang lần thứ ba xuất hiện trước mặt cô, đuôi lông mày giật giật, khẽ nâng cằm, lười biếng trả lời:
Xin cứ tự nhiên.
Chàng trai ngồi xuống, đặt máy ảnh xuống bàn, anh ta tháo khẩu trang xuống

Là một người đàn ông rất đẹp trai

Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn, liền dời mắt đi chỗ khác.


Xin hỏi cô là người Hoa sao?
Người đàn ông đột nhiên hỏi bằng tiếng phổ thông.

Thịnh Kiêu Dương nhìn về phía anh ta, trả lời:
Đúng.
Cô cũng dùng tiếng phổ thông


Vậy cô là Hoa Kiều?
Trong mắt người đàn ông lộ ra chút hứng thú.


Không, tôi là người Trung Quốc.
Cô phân chia rất rõ ràng người Hoa và Hoa Kiều, người Hoa là chỉ tất cả những người có huyết thống Trung Quốc, mà Hoa Kiều là người nước ngoài có huyết thống Trung Quốc

Quốc tịch của cô chưa từng thay đổi, dù ăn ở đâu sống đâu, gốc rễ của của cô luôn là Trung Quốc.


Cô nói tiếng Ý rất chuẩn.
Người đàn ông khen


Anh cũng không kém.

Tôi là Cố Châu.
Người đàn ông đột nhiên nói.

Thịnh Kiều Dương hơi chớp mắt,
Hả
một tiếng.


Xem ra cô thật sự không biết tôi.
Người đàn ông cười khẽ.

Nghe giọng điệu này phải biết anh ta mới bình thường sao? Thịnh Kiêu Dương nghiêm túc đánh giá người đàn ông một lần nữa


Có ấn tượng không?
Anh ta nhếch khóe môi


Không.
Thịnh Kiêu Dương rất thành thật trả lời


Cô trả lời như vậy thật làm tôi nghi ngờ cô có phải người Trung Quốc không.
Thấy cô thật sự không biết mình, Cổ Châu nhịn không được nói,
Chẳng lẽ cô chưa xem một bộ phim nào của tôi sao?


Phim? Nghe được cái này, Thịnh Kiêu Dương lại có chút ấn tượng, hình như đã từng nghe cái tên
Cổ Châu
này.

Lúc này, điện thoại vang lên, Thịnh Kiêu Dương lấy điện thoại ra.


Alo?



Từ Kiều Kiều, đừng chơi ở bên ngoài nữa, về sớm một chút.
Giọng Trác Nhất Yến truyền ra từ điện thoại.

Thịnh Kiêu Dương trả lời rồi tắt điện thoại.


Tôi đi trước.
Cô cầm balo nhỏ lên, chào hỏi Cổ Châu, rồi rời đi.

Cổ Châu mỉm cười, lần đầu gặp một cô gái như vậy, vậy mà không tìm anh kí tên chụp ảnh chung

Lại còn không biết anh, từ lúc anh nổi tiếng đến nay chưa từng gặp loại đối xử này

Anh lấy điện thoại ra, xem lại đoạn video nhỏ mà anh quay trước đó

Nói thật anh cũng không cố ý theo dõi người ta, nhưng đi dạo lại gặp được

Vừa vặn thấy cô đang vẽ tranh, theo thói quen quay lại video, còn may có thói quen này, anh mới có thể giữ lại một màn thần kỳ kia

Thật khó tưởng tượng, chỉ một nét vẽ, toàn bộ những thứ vụn vặt liền biến thành một bức tranh

Tiểu thiên sứ được vẽ vào sau càng khiến cả bức tranh thăng hoa, bức tượng thiên sứ không hề cứng nhắc vô vị

Vừa nhìn bức tranh này trong đầu liền có sự mơ mộng vô hạn

Anh đăng video lên Weibo của mình, viết:

Hôm nay gặp một cô bé trong nước ở sống Tiber, chỉ trong chốc lát đã bị bức tranh của cô ấy bắt làm tù binh

Lúc đầu còn nghĩ nếu cô ấy nhận ra tôi, tôi có thể xin cô ấy cho tôi một bức tranh, nhưng người ta không nhận ra tôi (ủy khuất)! Anh đăng Weibo không được bao lâu, liền nhận được rất nhiều like và share

Thậm chí bình luận còn như cỏ dại lan tràn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.