Chương hai mươi


Số từ: 9079
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Olanna ngồi đối diện với mẹ nàng trong phòng khách trên lầu. Mẹ nàng xem đó là phòng trang điểm, bởi vì đây là chỗ bà tiếp bạn bè, chỗ họ cười đùa và gọi nhau bằng những tên thân mật tự đặt cho nhau – Mỹ Nhân! Vàng! Ugodiya! – và rỉ tai nhau chuyện con trai của người nào đang chạy theo gái ở London trong khi đám bạn lập gia đình ở quê nhà, người nào đã mua đăng ten nội địa và cố đánh lừa người ta, bảo là hàng ngoại mới ra lò ở Âu châu, người nào toan tính cướp chồng của ai, người nào nhập cảng bàn ghế, đồ dùng tối tân nhất ở Milan. Tuy vậy bây giờ căn phòng rất im lặng. Mẹ nàng một tay nâng ly nước có pha khoáng chất và thuốc bổ, tay kia cầm khăn. Bà đang khóc. Bà đang kể cho Olanna nghe về tình nhân của bố nàng.
"Ông ấy mua cho nó một căn nhà ở Ikeja", mẹ nàng nói. "Bạn của mẹ cũng ở cùng con đường ấy."
Olanna nhìn động tác rất quý phái của mẹ khi bà lấy khăn tay chấm lên mắt. Cái khăn tay như làm bằng vải xa tanh không thể nào thấm nước được.
"Mẹ nói chuyện với bốchưa?" Olanna hỏi.
"Mẹ nói gì với ông ấy đây? Gwa ya gini?" Mẹ nàng đặt ly nước xuống. Bà chẳng nhấp ngụm nào từ khi một trong những cô giúp việc bưng ly lên trên một cái khay bạc. "Chẳng còn chuyện gì để mẹ có thể nói với ông ấy cả. Mẹ chỉ muốn kể cho con biết để người ta không nói là mẹ chẳng biết gì cả."
"Con sẽ nói chuyện với bố", Olanna nói. Đó là điều mà mẹ nàng muốn. Nàng vừa từ London về mới được một ngày; niềm hy vọng bừng lên nhưng sau khi nàng đến gặp bác sĩ phụ khoa ở Kensington đã tắt ngấm. Nàng đã quên cảm giác hy vọng tràn ngập trong lòng nàng khi ông nói là chẳng có gì "hỏng hóc" trong cơ thể nàng, và nàng chỉ phải – ông nháy mắt – tích cực hơn. Ngay lúc ấy, nàng ước gì nàng đã về đến Nsukka.
"Tệ hại nhất là cái con mụ ấy chỉ là đồ đầu đường xó chợ", mẹ nàng nói, vặn vẹo cái khăn tay. "Một con dê Yoruba ở trong bụi có hai đứa con với hai thằng đàn ông khác nhau. Mẹ nghe nói là nó già và xấu òm."
Olanna đứng dậy. Đối với mẹ nàng, người đàn bà ấy có hình dáng như thế nào không thành vấn đề. Chẳng lẽ bố nàng không già và xấu hay sao chứ? Cái làm mẹ nàng bận tâm không phải là cô tình nhân kia, nàng biết. Điều quan trọng nhất là ông đã mua cho tình nhân một căn nhà trong một khu phố mà chỉ có dân nhà giàu của Lagos ở.
"Hay là mình nên chờ lúc Kainene đến thăm, để nó nói chuyện với bố con thay vì con, nne?" Mẹ nàng nói, tay chấm nước mắt thêm lần nữa.
"Kìa mẹ, con nói là con sẽ nói chuyện với bố!", Olanna nói.
Nhưng buổi chiều hôm ấy, khi nàng bước vào phòng của bố, nàng chợt nhận ra mẹ mình nói đúng. Kainene là người thích hợp nhất để thảo luận chuyện này với ông. Kainene sẽ biết chính xác nên nói những gì để không cảm thấy vụng về, vô dụng như nàng đang cảm thấy bây giờ, Kainene với tính tình ương ngạnh, miệng lưỡi sắc sảo và lòng tự tin vô bờ bến.
"Bố", nàng nói rồi đóng cửa sau lưng lại. Ông đang ngồi ở bàn làm việc, lưng dựa vào một cái ghế làm bằng gỗ màu sậm. Nàng không thể hỏi ông là chuyện ấy có thật hay không, bởi vì bố phải biết là mẹ đã biết chuyện ấy có thật, và nàng cũng biết. Nàng tự hỏi trong một khoảnh khắc về người đàn bà ấy, cô ta như thế nào, bố và cô ta đã nói chuyện gì với nhau.
"Bố", nàng lại nói. Nàng sẽ chỉ dùng tiếng Anh bởi vì tiếng Anh giúp người ta có thể giữ vẻ lạnh nhạt và xa cách. "Con ước gì bốnể mặt mẹ của con một chút." Nàng không định bắt đầu như thế. Mẹ của con, thay vì chỉ dùng chữ Mẹ, cứ như là nàng đã loại ông ra ngoài vòng tình cảm, như ông đã trở nên một người xa lạ không thể nào gọi bằng một danh xưng cũ, không thể là bố của con.
Ông dựa lưng vào ghế.
"Quan hệ với người đàn bà ấy và mua cho cô ta một căn nhà ở chỗ bạn của mẹ sống là bốđã không tôn trọng mẹ." Olanna nói. "Hết giờ làm bố đến đó, rồi tài xế của bố đợi bên ngoài và bố chẳng bận tâm là có người sẽ nhìn thấy bố. Bố làm thế chẳng khác nào tát vào mặt mẹ con."
Bố nàng cúi mặt xuống, ánh mắt của một người đang dò dẫm tìm ý lựa lời.
"Con sẽ không bảo bốphải làm gì, nhưng bố phải làm cái gì đó, tại vì mẹ không vui." Olanna nhấn mạnh chữ phải, hơi gằn giọng lúc phát âm chữ này. Từ xưa đến nay nàng chưa bao giờ phải nói chuyện với bố nàng theo kiểu này; nói đúng hơn, nàng ít khi nói chuyện với bố. Nàng đứng đó nhìn bố chòng chọc; sự im lặng giữa hai người là một lỗ hổng, một khoảng trống rỗng.
"Anugo m, bố đã nghe con nói", ông trả lời. Ông dùng tiếng Igbo bằng một giọng rất nhỏ, có vẻ như đồng lõa, làm như nàng đã xúi ông cứ ngoại tình, cứ lừa dối bà nhưng phải biết khéo léo. Điều này làm nàng nổi giận. Có lẽ đúng thế, cái kết quả của nó, là điều mà nàng đã bảo bố nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy bực tức. Nàng nhìn quanh phòng ông và nghĩ thầm, sao cái giường to đùng của ông có vẻ gì xa lạ quá; trước đây nàng chưa bao giờ nhìn thấy màu vàng kim nhũ óng ả trên chiếu chăn hay chú ý đến tay kéo của cái tủ đứng chạm trổ tinh vi đó. Ông có dáng vẻ của một người hoàn toàn xa lạ. Một người đàn ông béo phệ mà nàng không quen.
"Bố chỉ biết nói có thế thôi à, bố đã hiểu rõ lời con chưa vậy?" Olanna hỏi, lớn giọng.
"Thế con muốn nghe bốnói cái gì?"
Olanna bỗng cảm thấy thương hại ông, tội nghiệp cho mẹ, cho mình và cho cả Kainene. Nàng muốn hỏi bố tại sao họ chỉ là những kẻ xa lạ mang cùng một họ.
"Bố sẽ lo chuyện ấy", ông nói thêm. Ông đứng dậy và đi về phía nàng. "Cảm ơn con, ola m", ông nói.
Nàng không biết nên hiểu sao về chuyện ông cảm ơn nàng, hay cái cách ông gọi nàng là cục vàng của bố, cái cách mà ông đã thôi gọi kể từ khi nàng còn rất bé và bây giờ nó có vẻ trang nghiêm đầy cố ý. Nàng quay người rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau khi nàng nghe mẹ nàng lên giọng ở phòng bên, "Chẳng-được-cái-tích-sự-gì! Đồ ngu!", nàng vội vàng chạy xuống cầu thang. Nàng tưởng tượng họ đang đánh nhau, mẹ nàng đang túm áo bố như kiểu đám đàn bà hay làm khi chồng họ ngoại tình. Tiếng inh ỏi vang từ nhà bếp. Olanna đứng khựng lại ở ngưỡng cửa. Có một người đàn ông đang quỳ trước mẹ nàng, hai tai giơ lên trời, lòng bàn tay ngửa lên như van xin.
"Xin bà tha cho. Xin làm ơn tha cho!"
Mẹ nàng quay về phía người hầu, Maxwell, đang đứng nhìn bên cạnh. "I fugo? Hay là nó nghĩ chúng ta thuê nó để cho nó muốn ăn cắp cái gì cũng được, Maxwell?"
"Không ạ, thưa bà." Maxwell trả lời.
Mẹ nàng quay người nhìn gã đàn ông đang quỳ trên nền nhà. "Đây là điều mày vẫn làm từ khi mày đến đây có phải không, cái thằng vô dụng kia? Mày đến chỉ để ăn cắp đồ nhà bà hả?"
"Thưa bà, xin bà tha cho con. Lạy Chúa, xin bà tha lỗi cho con."
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Olanna hỏi.
Mẹ nàng quay trở lại. "Ồ, nne, mẹ không biết là con đã thức dậy."
"Có chuyện gì thế?"
"Cái con thú hoang này, mình mới thuê nó vào tháng trước, vậy mà nó đã muốn ăn cắp tất cả mọi thứ trong nhà mình." Bà quay lại người đàn ông đang quỳ. "Đây là cách mày trả ơn cho người đã thuê mày đây à, thằng ngu kia?!"
"Ông ấy làm gì?" Olanna hỏi.
"Đến đây mà nhìn." Mẹ nàng dẫn nàng ra sân sau, chỗ một chiếc xe đạp đang dựa vào cây xoài. Một cái túi sợi đan đã rơi khỏi yên sau xe, gạo đổ trên đất.
"Nó ăn cắp gạo và chuẩn bị về. Trời xui đất khiến sao mà cái túi rơi xuống. Ai mà biết nó ăn cắp những gì từ trước đến giờ. Hèn gì mẹ cứ phải đi tìm mấy chuỗi hạt." Hơi thở của mẹ nàng trở nên dồn dập.
Olanna trân trối ngó mấy hạt gạo trên nền đất và suy nghĩ không biết tại sao mẹ nàng lại có thể để cho bản thân giận dữ đến thế và không biết bà có tin vào cơn thịnh nộ của bà không.
"Cô, xin cô nói với bà. Con bị ma xui quỷ khiến mà."
Bàn tay chắp theo lối nguyện cầu của người tài xế đang đối diện với Olanna. "Xin cô nói giùm với bà."
Olanna tránh nhìn gương mặt đầy nếp nhăn và tròng mắt vàng vàng của người đàn ông; ông ta có vẻ già hơn nàng tưởng, chắc chắn hơn sáu mươi tuổi. "Đứng dậy đi", nàng nói.
Ông già nhìn nàng có vẻ do dự, mắt liếc nhìn mẹ nàng.
"Tôi bảo đứng dậy!" Olanna không định lên giọng với ông cụ nhưng giọng nàng nghe khá gay gắt. Ông già đứng dậy, có vẻ ngượng nghịu, mắt nhìn xuống đất.
"Mẹ, nếu mẹ muốn đuổi ông ta thì cứ đuổi, và hãy đuổi ngay lập tức", Olanna nói.
Ông già kêu lên thảng thốt như là ông không nghĩ nàng lại nỡ nói như thế. Mẹ nàng cũng ngạc nhiên liếc Olanna, nhìn người đàn ông rồi nhìn Maxwell, sau đó hạ bàn tay đang chống nạnh xuống. "Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa nhưng không được đụng đến bất cứ cái gì trong nhà này, trừ khi được phép. Ông có nghe tôi nói không?"
"Vâng, thưa bà. Cảm ơn bà lắm. Cầu Chúa phù hộ cho bà."
Ông già vẫn còn tiếp tục ca bài ơn huệ cho đến khi Olanna lấy một quả chuối trên bàn và rời khỏi nhà bếp.
Nàng kể cho Odenigbo nghe mọi chuyện và cả cảm giác khó chịu của nàng khi thấy một ông già tự hạ thấp mình như thế qua điện thoại. Nàng chắc mẩm là mẹ nàng sẽ đuổi ông già, nhưng chỉ sau khi bà bỏ ra cả tiếng đồng hồ mạt sát ông ta đang muối mặt dưới đất trong cơn giận mà bà cho là rất chính đáng. "Nó không đầy bốn bát gạo nhỏ nữa", nàng nói.
"Nhưng đó vẫn là ăn cắp, nkem."
"Bố em và mấy ông chính khách bạn ông ấy ăn cắp tiền bằng mấy cái hợp đồng của ông, nhưng không ai bắt ông quỳ mà van xin được tha thứ. Rồi họ dùng tiền ăn cắp đó để xây nhà và cho mấy người như ông già đó thuê với giá cắt cổ làm họ không còn đủ tiền để mua thức ăn."
"Em không thể bào chữa cho chuyện ăn cắp này bằng một chuyện ăn cắp khác." Odenigbo có vẻ trầm tĩnh lạ lùng; nàng cứ nghĩ là chàng sẽ phát cáu, la lối về chuyện bất công trong xã hội.
"Thế sự bất bình đẳng bắt buộc phải dẫn đến nhục nhã sao?" Nàng hỏi.
"Thường thì như thế."
"Anh có ổn không?"
"Mẹ anh đang ở đây. Bà đến mà không báo trước."
Hèn gì chàng nói chuyện bằng một cung cách như thế. "Thế bà có ở lại đến thứ Ba không?"
"Anh không biết. Anh ước gì có em ở đây."
"Em mừng là em không có mặt ở đấy. Anh đã nói với bà về chuyện phá lời nguyền của một mụ phù thủy có học vấn chưa?"
"Anh nói với mẹ trước khi bà có thể nói bất cứ lời nào kiểu không có chuyện gì để phải thảo luận cả."
"Anh có thể làm mẹ vui lòng bằng cách cho bà biết mình đang cốgắng để có một đứa con với nhau. Hay là bà sẽ sợ mất hồn vì em sẽ có một đứa con với anh? Dòng máu phù thủy của em sẽ truyền qua cháu nội của bà."
Nàng đã hy vọng là Odenigbo sẽ cười, nhưng chàng không cười. "Anh mong chóng tới thứ Ba", chàng nói sau một lúc im lặng.
"Em cũng thế", nàng nói. "Bảo Ugwu phơi tấm thảm trong phòng ngủ, anh ạ."
Đêm ấy, khi mẹ vào phòng nàng, Olanna ngửi thấy mùi nước hoa hiệu Chloe, một mùi rất dễ thương nhưng nàng không biết tại sao người ta cần dùng nước hoa khi đi ngủ. Mẹ nàng có rất nhiều lọ nước hoa; chúng được xếp thẳng hàng trên đầu tủ của bà như một ngăn kệ trong tiệm nước hoa: chai thấp, chai thuôn, chai tròn. Ngay cả khi nếu tối nào bà cũng dùng nước hoa trước lúc đi ngủ, bà cũng không thể dùng hết sốđó trong năm mươi năm.
"Cảm ơn, nne", bà nói. "Bốcủa con đã tìm cách làm lành."
"Thế à?" Olanna không muốn biết bố nàng đã làm những gì để giảng hòa nhưng nàng có một cảm giác thật kỳ lạ, như đã làm một việc rất thành công khi nàng nói chuyện với bố giống như Kainene đã từng làm, bắt ông làm một việc gì hữu ích.
"Bà Nwizu sẽ ngừng gọi điện thoại bảo cho mẹ biết là bà thấy ông ta ở đó", mẹ nàng nói. "Bà ta lại đơm đặt chuyện về mấy người có con gái không chịu lấy chồng. Mẹ nghĩ là bà ta tìm cách chọc tức mẹ để xem mẹ có trả đũa không. Con gái bà ta lấy chồng năm ngoái mà nhà bà ta không đủ tiền mua món hàng nhập cảng nào cho đám cưới. Ngay cả cái áo cưới cũng mua tại Lagos!" Mẹ nàng ngồi xuống. "Mà này, có người muốn được làm quen với con. Con biết gia đình Igwe Onochie không? Con trai họ là kỹ sư. Mẹ nghĩ cậu ấy đã gặp con ở đâu đó, và cậu ấy rất thích con."
Olanna thở dài, dựa lưng, lắng nghe mẹ nói.
Nàng trở lại Nsukka vào giữa buổi chiều, trong cái giờ im ắng mà mặt trời ra sức phả hơi nóng, ngay cả lũ ong cũng đậu yên vì kiệt sức. Xe của Odenigbo ở trong ga ra. Ugwu mở cửa trước khi nàng kịp đưa tay gõ cửa, áo sơ mi của hắn không gài cúc, một mảng áo dưới nách đẫm mồ hôi. "Xin chào, cô đã về", hắn nói.
"Ugwu." Nàng thấy nhớ khuôn mặt tươi cười, chân chất của hắn. "Unu anokwa ofuma? Em ở nhà có khỏe không?"
"Dạ có ạ", hắn trả lời rồi ra ngoài mang hành lý của nàng ở xe vào.
Olanna đi vào. Nàng nhớ mùi xà phòng thoang thoảng trong phòng khách sau khi Ugwu giặt mấy tấm rèm cửa. Bởi vì nàng tưởng là mẹ của Odenigbo đã về, cho nên nàng khựng lại khi thấy bà ngồi trên sofa, quần áo chỉnh tề, đang lúi húi với cái túi xách. Amala đứng gần đó, tay cầm một hộp kim loại nhỏ.
"Nkem!" Odenigbo nói, vội vàng bước đến. "Rất mừng thấy em về. Mừng lắm!"
Khi họ ôm nhau, người chàng không thả lỏng, tì hẳn vào nàng và cái hôn phớt lên môi nàng nhạt nhẽo. "Mẹ và Amala sắp đi. Anh sẽ đưa hai người ra bến xe", chàng nói.
"Chào mẹ." Olanna nói, nhưng không có vẻ gì muốn gần gũi, thân mật hơn.
"Olanna, kedu?" Bà mẹ hỏi. Lần này chính bà là người chủ động ôm nàng trước; bà cũng là người mỉm cười thân mật đầu tiên. Olanna khá bối rối nhưng mừng thầm. Có lẽ Odenigbo giải thích cho bà hiểu tình cảm nghiêm túc của hai người và chuyện hai người dự định có con với nhau đã chinh phục tình cảm của bà mẹ.
"Amala, em có khỏe không?" Olanna hỏi. "Tôi không biết là em cũng đến."
"Xin chào cô." Amala lúng búng trong miệng, mắt nhìn xuống đất.
"Mẹ đã mang hết đồ chưa?" Odenigbo giục. "Thôi đi nào. Đi nhé!"
"Mẹ đã ăn gì chưa?" Olanna hỏi.
"Bữa sáng làm tôi vẫn còn no." Bà nói. Bà có một vẻ hớn hở đáng nghi ngờ trên mặt.
"Mình phải đi ngay thôi", Odenigbo nói. "Lát nữa con có hẹn đi đánh bóng."
"Thế còn em, Amala?" Olanna hỏi. Nét mặt tươi cười của bà mẹ bỗng chốc làm Olanna muốn họ ở lại lâu thêm một chút. "Tôi mong là em đã ăn trưa."
"Đưa Amala chìa khóa để nó bỏ đồ vào trong xe", bà mẹ nói với Odenigbo.
Odenigbo đi về phía Amala nhưng dừng lại khá xa, vì thế chàng phải nghiêng người và vươn tay để đưa chìa khóa. Cô ta nhónlấy chìa khóa, thật cẩn thận để không chạm vào ngón tay của chàng. Chỉ trong khoảnh khắc, rất ngắn ngủi thoáng qua, nhưng Olanna chú ý thấy cả hai cố gắng bằng mọi cách để tuyệt nhiên không chạm vào nhau, cho dù chì là phớt qua, dường như họ cùng chia sẻ một bí mật rất đáng sợ đến độ họ không muốn chạm vào nhau dù chỉ là một ngón tay.
"Chúc thượng lộ bình an", nàng nói. Nàng nhìn chiếc xe nhẹ nhàng rời sân, đứng tần ngần rồi tự cho là mình ngộ nhận; chẳng có ý nghĩa gì trong cử chỉ ấy cả. Nhưng nó vẫn làm nàng bận tâm. Cảm giác giống hệt lúc nàng đang chờ trong phòng bác sĩ phụ khoa, cầm chắc là có cái gì đó không bình thường trong cơ thể nhưng vẫn muốn bác sĩ bảo mình là không có gì đáng lo.
"Cô ạ, cô có muốn ăn gì không? Cô có muốn con hâm nóng cơm không?" Ugwu hỏi.
"Không ăn ngay bây giờ đâu."
Trong một thoáng mong manh nàng đã rất muốn hỏi Ugwu xem hắn có nhìn thấy cái nàng đã nhìn thấy, hoặc là có nhìn thấy bất cứ chuyện gì không. "Ugwu, đi xem có quả bơ nào chín không."
"Vâng, thưa cô." Ugwu có vẻ ngần ngừ một chút trước khi đi.
Nàng đứng ở cửa trước cho đến khi Odenigbo trở lại. Nàng không biết vì lý do gì mà nàng thấy thấp thỏm trong lòng, tim nàng đập liên hồi. Nàng mở cửa và nhìn vào mặt chàng dò hỏi, kiếm tìm.
"Có chuyện gì xảy ra không?" Nàng hỏi.
"Em hỏi thế là có ý gì?" Chàng cầm mấy tờ báo trong tay. "Một đứa học trò của anh lỡ kỳ thi cuối, sáng hôm nay nó đến đưa anh tiền hối lộ để anh cho nó qua. Cái thằng thật ngu dốt."
"Em không biết là Amala cũng đến cùng mẹ." Nàng nói.
"Ừ." Chàng bắt đầu sắp xếp mấy tờ báo, tránh ánh mắt của nàng. Dần dần, cơn giận dữ xâm chiếm Olanna. Nàng biết. Nàng biết những cử chỉ lóng ngóng của chàng, cái vẻ hốt hoảng trên mặt chàng, cái cách chàng vội vàng làm ra vẻ bình thường, chứng tỏ là đã xảy ra chuyện đáng lẽ không nên xảy ra.
"Anh đã có gì với Amala", Olanna nói. Đây không phải là một câu hỏi, tuy thế, nàng vẫn mong rằng chàng sẽ trả lời như đó là một câu hỏi, nàng muốn chàng trả lời không và giận dỗi trách móc nàng chỉ vì nàng đã dám nghĩ như thế. Nhưng Odenigbo không nói gì. Chàng ngồi xuống cái ghếbành của chàng và nhìn nàng.
"Anh tằng tịu với Amala", Olanna lặp lại. Nàng sẽ nhớ mãi nét mặt của chàng lúc ấy, cái cách chàng nhìn nàng như là không bao giờ chàng có thể tưởng tượng được cảnh này lại xảy ra và không thể nghĩ ra cách nào để nói cái gì, làm cái gì.
Nàng quay vào trong bếp và suýt nữa ngã vào cạnh bàn ăn vì khối đá trong ngực nàng quá nặng, quá to so với vóc dáng của nàng.
"Olanna", chàng nói.
Nàng không thèm để ý đến chàng. Chàng không đi theo nàng bởi vì chàng sợ quá, cái sợ của tội lỗi. Nàng không ra xe và lái về nhà nàng ngay lập tức. Trái lại, nàng ra ngoài sân và ngồi trên những bậc thềm ở sân sau, nhìn con gà mái gần cây chanh đang canh chừng sáu chú gà con, dắt đám con về phía những mẩu thức ăn vụn trên mặt đất. Ugwu đang hái bơ trên cây ở gần phòng của hắn. Nàng không biết nàng ngồi đó bao lâu cho đến khi con gà mái bắt đầu kêu quang quác và dang rộng cánh để che chở đàn con, nhưng chúng không kịp chạy tìm chỗ trú ẩn. Một con diều hâu bổ nhào xuống và bắt đi một con gà con màu ốp trắng. Tất cả diễn ra thật nhanh, cú bổ nhào xuống của con diều hâu và đường bay mang theo con gà con trong móng vuốt, nhanh hơn sức tưởng tượng của Olanna. Con gà mẹ đang chạy xung vòng quanh, kêu quang quác, bụi bay mù mịt. Đám gà con sững sờ, bối rối và nàng tự hỏi không biết chúng có hiểu hành động chạy quanh chạy quéo của con gà mẹ là một cách thương tiếc chịu tang hay không. Rồi thì, cuối cùng, nàng bật khóc.

Những ngày mù mờ nối tiếp trôi qua. Olanna cố gắng nghĩ ra việc gì đó để làm. Lần đầu tiên khi Odenigbo đến nhà nàng, nàng phân vân không biết có nên cho chàng vào hay không. Nhưng chàng gõ cửa, rồi gõ tiếp và nói, "Nkem, mở cửa cho anh, nkem, mở cửa xem nào", cho đến khi nàng mở cửa. Nàng nhâm nhi ly nước, lắng nghe chàng kể rằng chàng say và Amala đã quyến rũ chàng, khiến chàng phải làm chuyện ấy, nó chẳng có nghĩa lý gì, nó chỉ là một phút say đắm điên cuồng. Sau khi chàng kể xong, nàng đuổi chàng về. Nàng bực dọc khi thấy chàng đủ tự tin đế nói cái hành động ấy là phút say đắm điên cuồng. Nàng ghét cách biểu lộ ấy và nàng cũng ghét cái giọng điệu thật bình tĩnh, chắc chắn khi lần sau chàng đến và nói, "Nó chẳng có nghĩa lý gì cả, nkem, chẳng có nghĩa lý gì cả". Điều quan trọng với nàng không phải là cái ý nghĩa của nó mà là việc chàng đã phạm phải – chàng ngủ với một cô gái quê giúp việc của mẹ mình khi nàng chỉ vắng mặt ba tuần lễ. Cái cách chàng phá hủy lòng tin của nàng có vẻ quá dễ dàng. Nàng quyết định đi Kano bởi vì, nếu có nơi nào nàng có thể bình tâm suy nghĩ, nơi ấy phải là Kano.
Điểm dừng đầu tiên của chuyến bay ở Lagos, lúc nàng đang ngồi trong phòng đợi, một người con gái cao gầy vội vã đi qua. Nàng đứng dậy và suýt nữa đã gọi Kainene! khi nàng nhận ra không thể là Kainene được. Da Kainene đen đậm hơn và không bao giờ mặc một cái váy màu xanh lá cây với một cái áo màu đỏ. Nàng ước đó là Kainene biết bao nhiêu. Hai người sẽ ngồi bên nhau, nàng sẽ kể cho Kainene nghe về Odenigbo và Kainene sẽ nói một cái gì đó rất khôn ngoan, rất mỉa mai và cũng đầy an ủi cùng một lúc.
Ở Kano, Arize nổi giận đùng đùng.
"Con thú hoang Abba ấy. Cái mẩu thịt thừa bệnh hoạn của hắn chẳng chóng thì chày cũng rụng thôi mà. Chẳng lẽ hắn không biết là hắn nên thức giấc mỗi sáng, quỳ mà cảm ơn Chúa là được chị để mắt đến?" Cô nói, trong lúc chỉ cho Olanna xem những mẫu vẽ của bộ váy cưới xòe bồng. Nnakwanze đã xin cưới Arize. Olanna thấy tất cả các bộ váy ấy đều xấu và kiểu cách quá, nhưng nàng thích cơn thịnh nộ của Arize, bởi đó là để bênh vực nàng; vì thế nàng chỉ vào một trong sốnhững hình mẫu và nói nhỏ, "O maka. Cái này xinh quá".
Mợ Ifeka chẳng nói gì về Odenigbo cho đến vài ngày sau. Olanna đang ngồi trên hàng hiên với mợ; mặt trời rất chói chang, mái hiên bằng tôn nứt ra như để phản kháng lại, nhưng nó vẫn còn mát hơn là cái nhà bếp đầy khói, chỗ ba người hàng xóm cùng nấu ăn một lúc. Olanna tự quạt cho mình bằng một cái quạt nan. Hai người đàn bà đang đứng cạnh cổng, một người hét to bằng tiếng Igbo – "Tôi đã bảo chị là hôm nay phải trả tiền cho tôi! Tata! Ngày hôm nay, không phải ngày mai! Chị đã nghe thấy cơ mà, vì tôi đã nói rát cổ bỏng họng ra rồi" – trong khi người đàn bà kia năn nỉ, ra dấu bằng hai bàn tay của bà và liếc nhìn lên trên.
"Cháu có khỏe không?" Mợ Ifeka hỏi. Mợ đang nhào bột làm bằng đậu nghiền trong cái cối đá.
"Cháu khỏe, mợ ạ. Cháu thấy dễ chịu hơn khi cháu về đây."
Mợ Ifeka thò tay vào cối bắt ra một con bọ đen. Olanna quạt nhanh hơn. Mợ Ifeka im lặng làm nàng muốn kể nhiều hơn.
"Cháu nghĩ là cháu sẽ hoãn chương trình ở Nsukka và sẽ ở lại Kano", nàng nói, "Cháu có thể dạy ở học viện một thời gian".
"Không được." Mợ Ifeka đặt cái chày xuống. "Mba. Cháu phải về Nsukka."
"Cháu không thể trở lại nhà anh ấy, mợ ạ."
"Mợ không bảo cháu về nhà anh ta. Mợ bảo cháu phải về Nsukka. Thế cháu không có nhà của mình à? Còn công việc của cháu? Odenigbo đã làm cái chuyện mà tất cả đàn ông đều làm, đã nhét cái mẩu thịt thừa của hắn vào cái lỗ đầu tiên mà hắn có thể tìm được khi cháu ở xa. Đã chết ai nào?"
Olanna đã ngừng quạt, cảm thấy mồ hôi ướt rịn chân tóc.
"Khi cậu của cháu quen với mợ, mợ cũng lo lắng bởi vì mợ nghĩ là những người đàn bà bên ngoài sẽ đến và thế chỗ mợ ngay trong nhà mợ. Bây giờ mợ biết là không có cái gì cậu làm có thể thay đổi cuộc đời của mợ. Đời mợ chỉ thay đổi khi nào mợ muốn thay đổi."
"Mợ nói thế là nghĩa gì?"
"Cậu sẽ cẩn thận hơn, bởi vì cậu nhận thấy là mợ không còn sợ nữa. Mợ nói cho cậu biết nếu cậu làm bất cứ cái gì để mợ thấy nhục nhã, mợ sẽ cắt quách cái con rắn ở giữa hai chân của cậu."
Mợ Ifeka trở lại với việc nhào bột của mợ; Olanna tưởng tượng đến cuộc hôn nhân của cậu mợ bắt đầu rạn nứt.
"Cháu không bao giờ được phép có thái độ như thể cuộc đời của mình thuộc về một người đàn ông. Cháu có nghe mợ nói không?" Mợ Ifeka nói. "Cuộc đời của cháu thuộc về cháu và chỉ là của riêng cháu, soso gi. Cháu về ngay thứ Bảy này. Để mợ làm nhanh một ít abacha cho cháu mang về."
Mợ nếm một chút bột rồi nhổ ra.
Olanna ra về vào ngày thứ Bảy. Người đàn ông ngồi cạnh nàng trên máy bay, phía bên kia hàng ghế có màu da đen bóng của gỗ trắc nàng chưa từng thấy bao giờ. Trước đó nàng đã để ý đến anh ta, vận bộ âu phục ba mảnh bằng len, trừng trừng nhìn nàng suốt lúc ngồi ở phòng chờ. Anh ta đề nghị mang hành lý giúp nàng, sau đó đã hỏi người tiếp viên xem anh ta có thể sang ngồi cạnh nàng không bởi vì chỗ ấy trống. Bây giờ anh ta đưa cho nàng tờ New Nigerian và hỏi.
"Cô có thích đọc quyển này không?" Anh ta đeo một chiếc nhẫn mặt ngọc mắt mèo rất to.
"Vâng, cảm ơn ông." Olanna cầm tờ báo. Nàng lướt qua các trang, biết là anh ta đang nhìn mình, và cũng biết tờ báo là cái cớ để anh ta bắt chuyện. Bỗng nhiên, nàng ước gì nàng bị anh ta quyến rũ, một điều gì đó vừa điên rồ vừa ma thuật xảy ra giữa hai người, và khi máy bay đáp xuống, nàng sẽ cùng anh ta tay trong tay đến với một cuộc đời tươi sáng mới.
"Cuối cùng rồi người ta cũng phải đổi ông hiệu phó người Igbo ở trường Đại học Lagos", anh ta nói.
"Ô."
"Tin ở bìa sau ấy."
Olanna lật ra bìa sau. "Tôi thấy rồi."
"Tại sao lại để một người Igbo làm hiệu phó ở Lagos được nhỉ?", anh ta hỏi và khi Olanna không nói gì, anh ta tiếp, "Vấn đề là người Igbo muốn kiểm soát tất cả mọi việc trên quốc gia này. Tất cả! Tại sao họ không ở miền Đông của họ chứ? Họ làm chủ tất cả các cửa tiệm, họ nắm hết mọi ngành dân sự, thậm chí cả lực lượng cảnh sát. Nếu cô bị bắt với bất cứ tội gì, chỉ cần cô nói keda là họ sẽ thả cô ra ngay".
"Chúng tôi nói kedu, không phải keda", Olanna nói nhỏ nhẹ. "Nó có nghĩa là: Anh có khỏe không?"
Anh ta nhìn nàng chằm chặp và nàng cũng nhìn lại trân trân, nghĩ nếu anh ta là đàn bà thì chắc phải đẹp lắm với cái màu da óng ả thế kia.
"Cô là người Igbo?", anh ta hỏi.
"Vâng."
"Nhưng cô có nét mặt của người Fulani." Anh ta nói, vẻ như buộc tội nàng.
Olanna lắc đầu. "Igbo."
Người đàn ông làu bàu cái gì đó nghe như lời xin lỗi trước khi quay mặt đi và bắt đầu nhìn cái cặp táp của mình. Khi nàng trả tờ báo, anh ta có vẻ miễn cưỡng nhận lại, và mặc dù nàng thỉnh thoảng liếc nhìn nhưng anh ta không nhìn lại nàng cho tới tận khi hai người xuống ở Lagos. Nếu như anh ta biết rằng cái định kiến của anh ta đã đem đến cho nàng bao nhiêu là khả năng chọn lựa. Nàng không bị bắt buộc phải là một người đàn bà bị phản bội mà người yêu đã ngủ với một cô gái quê. Nàng có thể là một cô gái người Fulani, trên một máy bay chế giễu người Igbo với một người xa lạ quyến rũ. Nàng có thể là người đàn bà làm chủ cuộc đời nàng. Nàng có thể là bất cứ cái gì.
Lúc hai người đứng dậy để xuống máy bay, nàng nhìn anh ta và mỉm cười, nhưng kìm mình không nói cảm ơn anh bởi vì nàng muốn giữ nguyên cả nỗi ngạc nhiên và sự ăn năn của anh ta.
Olanna thuê một chiếc xe tải loại nhỏ có tài xế và đến nhà Odenigbo. Ugwu theo sát nàng lúc nàng sắp xếp sách vở và chỉ cho anh tài xế những đồ phải bê đi.
"Hình như ngày nào Ông Chủ cũng khóc, thưa cô", Ugwu nói với nàng bằng tiếng Anh.
"Đặt cái máy xay của tôi vào thùng giấy", nàng nói. Cái máy xay của tôi, nghe lạ lẫm quá. Từ trước đến giờ nó vẫn được gọi là cái máy xay thôi, không có ý rằng nàng là chủ nhân.
"Vâng, thưa cô." Ugwu vào trong bếp và trở ra với cái hộp giấy. Hắn cầm lên một cách cẩn trọng. "Thưa cô, xin thứ lỗi cho Ông Chủ."
Olanna nhìn hắn. Hắn biết. Hắn đã thấy cô gái ấy chung giường với ông chủ của hắn; hắn cũng phản bội nàng. "Osiso! Để cái máy xay của tôi vào trong xe."
"Vâng, thưa cô." Ugwu đi ra cửa.
"Khách có còn đến vào buổi tối không?" Olanna hỏi.
"Không giống như lúc cô vẫn còn ở nhà, thưa cô."
"Nhưng mà họ vẫn đến?"
"Vâng."
"Tốt." Nàng không có ý nói như thế. Nàng đã muốn nghe là Odenigbo không còn có thể tiếp tục sống theo cách mà hai người từng sống.
Khi chàng đến thăm nàng, nàng cố gắng để không bị thất vọng với cái vẻ rất bình tĩnh của chàng. Nàng đứng ở cửa và trả lời những câu chung chung, bực mình với cái vẻ vui mừng cố hữu không cần phải cố gắng của chàng, hoặc là cái vẻ rất tự nhiên khi chàng nói, "Em biết là anh không thể yêu một người đàn bà nào khác ngoài em, nkem", như là chàng đinh ninh với thời gian, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Nàng cũng bực mình với sự săn đón tình tứ của đám đàn ông. Đàn ông độc thân thích đến thăm nàng, người có vợ thì làm ra vẻ tình cờ gặp nàng bên ngoài chỗ dạy của nàng. Cách ve vãn của họ làm nàng phật ý, vì như thế nghĩa là họ cho rằng tình cảm của nàng và Odenigbo đã mãi mãi chấm dứt. "Tôi không thích", nàng bảo họ, và kể cả khi nàng nói điều ấy, nàng hy vọng là không ai nói lại với Odenigbo bởi vì nàng không muốn chàng nghĩ rằng nàng bị lụy vì tình. Nàng đã không héo hon gầy mòn. Nàng thêm tư liệu mới vào bài giảng, nấu những món ăn ngon cầu kỳ, đọc sách mới, mua đĩa nhạc mới. Nàng trở thành thư ký của Hội Thánh Vincent de Paul; sau khi họ tặng thực phẩm cho dân làng, nàng viết báo cáo tường thuật buổi họp vào sổ tay. Nàng trồng hoa zinnias trong sân trước nhà, và sau rốt, nàng kết thân với Edna Whaler, cô bạn láng giềng người Mỹ.
Edna có một kiểu cười rất hiền. Cô dạy nhạc và bật những đĩa nhạc jazz khá to, nấu món thịt sườn heo rất mềm, hay kể về người đàn ông đã bỏ rơi cô một tuần trước ngày hai người làm đám cưới ởMontgomery, cô có một người bác bị treo cổ ngày cô còn bé. "Cậu biết cái gì luôn làm mình kinh ngạc?", cô hỏi Olanna, làm như thể không nhớ mình đã hỏi cùng, một câu này chỉ mới hôm qua. "Một nhóm người da trắng ăn mặc chỉnh tề, quần áo sang trọng tụ lại để xem một người da trắng treo cổ một người da đen lên cây."
Cô cười hiền lành và đưa tay vuốt tóc. Tóc cô bóng nhẫy dầu của máy sấy tóc. Ban đầu họ không nói về Odenigbo. Olanna thấy dễ chịu khi làm bạn với một người không có gì liên hệ với đám bạn cũ mà nàng và Odenigbo cùng quen biết. Có lần, đang hát theo ca sĩ Billie Holiday bài My Man, cô bỗng hỏi, "Tại sao cậu yêu anh ta?"
Olanna nhìn lên. Đầu óc nàng trống rỗng như một tấm bảng trắng. "Tại sao cậu yêu anh ta?"
Edna nhướng mày, miệng mấp máy nhưng không phát ra tiếng theo lời hát của Billie Holiday.
"Mình không nghĩ tình yêu phải có lý do." Olanna nói.
"Chắc chắn là phải có."
"Mình nghĩ tình yêu đến trước, sau đó mới có lý do. Khi mình ở cạnh anh ấy, mình thấy không cần bất cứ cái gì khác nữa." Chính Olanna cũng ngạc nhiên với câu nói ấy của mình, nhưng cái sự thật bất ngờ này bỗng dưng làm nàng thèm được khóc.
Edna nhìn nàng. "Cậu không thể tiếp tục tự dối gạt mình là mọi chuyện đều ổn thỏa."
"Mình không tự dối lòng", Olanna nói. Giọng hát như thều thào của Billie Holiday bỗng làm nàng trở nên khó chịu. Nàng không ngờ là mình lại không thể giấu được tình cảm. Nàng tưởng những tiếng cười giòn tan của mình rất chân thật và Edna không hề biết nàng khóc khi chỉ còn lại một mình trong nhà.
"Mình không phải là người thích hợp nhất để cậu có thể bàn về đàn ông. Nhưng cậu cần thổ lộ tâm sự với một người nào đó", Edna nói. "Một linh mục chẳng hạn, như là một cách trả công cho những việc từ thiện cậu đã làm cho Nhà thờ Thánh Vincent de Paul?"
Edna cười và nàng cũng cười theo, nhưng lúc đó nàng cũng đồng ý là nàng cần phải tâm sự với ai đó, một người đứng ở giữa không thiên vị ai để giúp nàng tìm lại chính mình, để đối phó với cái tôi của nàng đã trở nên xa lạ với chính nàng. Những ngày sau đó nàng thường lái xe đến Nhà thờ Thánh Peter, nhưng một hôm, nàng chợt đổi ý, không đến nữa. Cuối cùng vào một chiều thứ Hai, nàng phóng xe rất nhanh, chẳng để ý đến những đoạn đường mấp mô giảm tốc độ, bởi nàng không có thì giờ dừng lại. Nàng ngồi trên cái ghế băng gỗ của Cha Damian trong một văn phòng ngột ngạt và chăm chăm nhìn vào cái tủ chứa hồ sơ có dán nhãn NGƯỜI THẾ TỤC khi nàng nói về Odenigbo.
"Con không muốn đến câu lạc bộ giáo viên vì con không muốn gặp mặt anh ấy. Con không còn muốn chơi quần vợt. Anh ấy phản bội con, làm con đau đớn. Tuy vậy, dường như anh ấy vẫn chi phối cuộc sống của con."
Cha Damian kéo cổ áo, sửa kính, vuốt sống mũi. Nàng tự hỏi không biết cha đang nghĩ đến chuyện gì, bất cứ chuyện gì; ông có thể làm thế lắm bởi vì ông không có câu trả lời cho nàng.
"Cha không thấy con Chủ nhật tuần trước", cuối cùng ông lên tiếng.
Olanna thấy thất vọng, nhưng ông ấy là một linh mục và giải pháp duy nhất của ông chỉ có thể là: Hướng đến Chúa. Nàng đã thầm ước là ông sẽ làm cho nàng có cảm giác sự giận dữ của nàng là đúng, làm cho nàng nghĩ là nàng có quyền tự thương hại mình và khuyến khích nàng tìm lãng quên bằng những việc làm có ích và đạo đức. Nàng muốn ông nói một lời khiển trách Odenigbo.
"Cha nghĩ con nên đi lễ thường xuyên hơn?" Nàng hỏi.
"Đúng thế."
Olanna gật đầu và kéo cái túi xách của mình đến gần hơn, chuẩn bị đứng dậy ra về. Đáng lẽ nàng không nên đến. Nàng không nên mong đợi một người, mặt tròn vành vạnh, mặc áo thụng trắng, tự nguyện tiết dục, có thể hiểu được lòng nàng. Ông ta nhìn nàng, đôi mắt ông ta có vẻ to hơn sau tròng kính.
"Cha nghĩ là con nên tha thứ cho Odenigbo", ông nói và kéo cổ áo của ông lên làm như là nó khiến ông nghẹt thở. Olanna chợt thấy ghét ông ta. Cái điều ông nói nghe dễ dàng quá, dễ đoán ra quá. Nàng không cần phải đến đây để nghe câu nói ấy.
"Vâng." Nàng đứng dậy. "Cảm ơn cha."
"Không phải cho anh ta. Mà là cho bản thân con."
"Sao ạ?" Ông vẫn còn ngồi, vì thế nàng nhìn xuống và bắt gặp cặp mắt của ông.
"Đừng nghĩ đó là sự tha thứ cho anh ta. Coi nó như là một cách cho phép con được an vui, hạnh phúc. Con làm gì được với nỗi khổ con tự chọn cho mình? Con có ăn được nỗi khổ tâm không?"
Olanna nhìn cây thập tự bên trên cửa sổ, nhìn gương mặt đau khổ mà thoáng buồn của Chúa Trời và không nói gì cả.
° ° °
Odenigbo đến rất sớm, trước khi nàng ăn điểm tâm. Nàng biết có chuyện gì đó không hay xảy ra ngay cả trước khi nàng mở cửa và nhìn thấy nét mặt buồn rười rượi của chàng.
"Có chuyện gì thế?" Nàng hỏi, cảm thấy một nỗi khiếp sợ ghê gớm trong niềm hy vọng ngấm ngầm thoáng hiện trong đầu nàng, rằng: mẹ chàng mới chết.
"Amala có thai", chàng nói. Giọng thản nhiên và cứng cỏi của một người mang tin dữ đến cho người khác nhưng vẫn cố làm ra vẻ cứng rắn, mạnh mẽ để người ta có thể dựa vào.
Olanna nắm chặt tay nắm cửa. "Cái gì?"
"Mẹ anh mới đến để báo cho anh biết là Amala có thai với anh."
Olanna bật cười. Nàng cười, cười mãi không dứt, cười bởi màn kịch diễn ra trong những tuần vừa qua bỗng trở nên không tưởng.
"Mở cửa cho anh vào", Odenigbo nói. "Làm ơn, nkem."
Nàng bước lui từ phía sau cánh cửa. "Vào đi!"
Chàng ngồi xuống ở mép ghế, và nàng có cảm tưởng như là mình mới vừa hàn gắn những mảnh vỡ bằng sứ chỉ để cho chúng lại tan nát thêm lần nữa; cái đau đớn không phải ở sự tan vỡ lần thứ hai mà ở chỗ nhận ra công hàn gắn của mình chẳng có nghĩa lý gì, ngay từ đầu.
"Nkem, làm ơn giúp anh, mình nên cùng lo chuyện này", chàng nói. "Mình làm bất cứ điều gì em muốn, nhưng xin hãy giúp anh đối mặt với chuyện này."
Olanna vào tắt bếp, nàng đang đun nước. Nàng trở lại, ngồi đối diện với chàng. "Anh nói chuyện chỉ xảy ra có một lần. Chỉ có một lần mà cô ấy có thai? Chỉ một lần mà thôi?" Nàng ước gì mình không phải lớn giọng. Nhưng chuyện này thật đáng ngờ, đáng ngờ như một vở tuồng, chàng chỉ ngủ với một người đàn bà trong cơn say mà lại có thể làm cho cô ta có thai.
"Chỉ có một lần thôi", chàng nói. "Chỉ một lần."
"Tôi biết rồi." Nhưng mà nàng chẳng biết gì cả. Nàng bỗng thèm được tát vào mặt chàng một cái, bởi vì cái cách chàng tự cho mình có quyền nhấn mạnh vào câu chỉ một lần, làm như cái hành động ấy chỉ là một việc tất phải xảy ra. Làm như điều chính yếu là chuyện ấy xảy ra bao nhiêu lần chứ không phải là chuyện ấy không nên xảy ra, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
"Anh bảo với mẹ là anh sẽ gửi Amala đến bác sĩ Okonkwo ở Enugu và mẹ nói muốn làm việc ấy thì phải bước qua xác của bà trước đã. Bà nói là Amala sẽ giữ đứa nhỏ và cô ta sẽ nuôi dưỡng nó. Amala sẽ lấy một anh chàng thợ mộc ở Ondo." Odenigbo đứng dậy. "Mẹ rắp tâm dàn xếp chuyện này ngay từ đầu. Bây giờ anh mới hiểu mẹ chắc chắn là anh say bí tỉ rồi mới bảo Amala đến với anh. Anh cảm tưởng như có người đẩy mình vào một tình huống mà mình không hiểu gì cả."
Olanna nhìn chàng, từ cái quầng tóc như một vòng hào quang cho đến những ngón chân thon gầy của chàng trong đôi xăng đan, báo hiệu cơn thịnh nộ với người nàng hằng yêu thương sắp bùng lên. "Chẳng có ai đẩy anh vào bất cứ tình huống nào cả", nàng nói.
Chàng đưa tay kéo nàng vào lòng nhưng nàng đẩy chàng ra, phẩy tay và đuổi chàng về. Lúc sau, trong phòng tắm, nàng đứng trước gương và thô bạo dùng hai tay bóp bụng mình. Cơn đau gợi cho nàng nhớ là mình vô dụng đến nhường nào; gợi cho nàng nhớ một đứa bé đang nằm trong cơ thể của một người đàn bà xa lạ khác mà không phải trong cơ thể nàng.
Edna gõ cửa rất lâu, đến nỗi Olanna phải đứng dậy, ra mở cửa.
"Có gì không ổn à?" Edna hỏi.
"Ông tôi thường hay nói là người đời như cái rắm ấy, nhưng ông còn là rắm có bã cơ", Olanna nói. Nàng định nói đùa, nhưng giọng nàng lại nghẹn ngào, đầy nước mắt.
"Có chuyện xấu à?"
"Đứa con gái ngủ với anh ta có thai."
"Thế thì có cái quái gì không hay với cậu chứ?"
Olanna nheo mắt; có cái gì không hay với chính nàng nhỉ?
"Bình tĩnh lại nào!" Edna nói. "Cậu tưởng là anh ta suốt ngày ngồi than thân trách phận như cậu đấy à? Khi cái gã khốn nạn ấy bỏ mình ở Montgomery, mình tìm cách tự tử, cậu có biết hắn đã làm gì không? Hắn bỏ đi xa và chơi cho một ban nhạc ở Louisiana!" Edna vuốt tóc mình một cách bực dọc. "Trông cậu kìa. Cậu là người nhân hậu nhất mà mình quen. Tự nhìn lại mình xem, cậu đẹp đến dường nào. Tại sao cậu cần những thứ bên ngoài không thuộc về cậu nhiều đến thế chứ? Tất cả những gì làm nên con người cậu còn là chưa đủ hay sao? Cậu yếu đuối quá đấy!"
Olanna lùi lại; sự phẫn nộ, nỗi đau xé lòng ập đến những suy nghĩ cuồng loạn làm nhói buốt tâm can nàng, khiến nàng bật ra những lời mạch lạc, rành rẽ. "Vị hôn phu của cậu bỏ cậu không phải là lỗi của tôi, Edna."
Edna nhìn với vẻ hết sức kinh ngạc, rồi tỏ ra chán nản trước khi cô quay đi, bỏ về nhà. Olanna nhìn cô ấy đi, hối tiếc vì mình lỡ lời. Nhưng nàng chưa chịu xin lỗi vội. Nàng sẽ cho Edna một hay hai ngày để dịu xuống. Đột nhiên nàng thấy đói ngấu; lòng nàng trống rỗng theo dòng nước mắt rơi. Nàng không hâm nóng cơm jollof còn thừa cho đúng kiểu mà ăn hết ngay từ trong nồi, uống hai chai bia lạnh; chưa thấy hết đói, nàng ăn hết bánh bích quy và mấy quả cam trong tủ lạnh rồi quyết định đến tiệm Đông Phương mua rượu. Nàng thèm uống. Nàng sẽ uống thật nhiều rượu, tửu lượng của nàng được đến đâu uống đến đây, uống chừng nào say mới thôi.
Hai người phụ nữ đứng trước cửa ra vào, một người Ấn Độ trong ban Khoa học và một người Calabar dạy môn Nhân chủng học cười chào; nàng tự hỏi chẳng biết những cái liếc kín đáo của họ có đang che giấu lòng thương hại, nếu họ nghĩ là nàng yếu đuối và tâm hồn nàng đã tan nát.
Nàng đang ngắm nghía mấy chai rượu vang khi Richard đến gần bên nàng.
"Tôi đoán là cô", chàng nói.
"Chào anh, Richard." Nàng liếc vào giỏ của chàng. "Tôi không biết là anh tự đi chợ."
"Harrison phải về làng vài ngày", chàng nói. "Cô có khỏe không? Mọi chuyện đều ổn chứ?"
Nàng không thích cái vẻ thương hại trong mắt chàng. "Tôi rất khỏe. Tôi không quyết định được nên mua chai nào." Nàng ra hiệu, chỉ về mấy chai rượu. "Sao tôi lại không mua luôn cả hai chai và nếu anh góp vui với tôi, thì chúng ta có thể quyết định là chai nào ngon hơn. Anh có thể bỏ ra chừng một giờ đồng hồ không? Hay là anh phải về để tiếp tục việc viết lách của anh?"
Richard có vẻ ngỡ ngàng bởi sự vui vẻ của nàng. "Tôi không muốn làm mất thì giờ của cô, thật đó."
"Dĩ nhiên là anh không làm phiền tôi hay làm mất thì giờ của tôi. Thêm vào đó, anh chưa bao giờ đến thăm tôi cả" – nàng ngừng một chút – "ở nhà của tôi".
Nàng sẽ trở lại cái vẻ duyên dáng cũ và hai người sẽ uống rượu vang, nói về sách của chàng, về hoa zinnias mới được nàng trồng, nghệ thuật Igbo-Ukwu, và cả thất bại lớn của cuộc bầu cử ở miền Tây. Và chàng sẽ trở về rồi nói cho Odenigbo biết là nàng rất vui, rất khỏe.
Khi hai người về đến nhà của nàng, Richard ngồi ngay đơ, cứng ngắc ở ghế sofa và nàng ước gì chàng ngồi với vẻ thư giãn thong dong, nửa nằm nửa ngồi như cái kiểu ở nhà Odenigbo; thậm chí ngay cả cách chàng nâng ly rượu vang cũng cứng ngắc. Nàng ngồi trên nền nhà lót thảm. Họ nâng ly chúc mừng sự độc lập của xứ Kenya.
"Anh chắc chắn là phải viết về những điều kinh khủng mà người Anh đã gây ra cho người Kenya." Olanna nói. "Nghe nói họ đã cắt cả tinh hoàn của đàn ông Kenya phải không?"
Richard lẩm bẩm cái gì đó và nhìn lảng ra chỗ khác, dường như từ tinh hoàn làm chàng ngượng. Olanna mỉm cười và nhìn chàng. "Có không?"
"Có."
"Thế thì anh nên viết về chuyện ấy." Nàng uống ly thứ hai một cách chậm rãi, ngẩng cao đầu để hưởng thụ chất lỏng mát rượi chảy xuống cổ nàng. "Anh đã có nhan đề cho quyển sách của anh chưa?"
"Giỏ Chứa Bàn Tay."
"Giỏ Chứa Bàn Tay." Olanna nghiêng ly và uống hết chỗ rượu. "Nghe có vẻ thảm khốc quá."
"Nó nói về sự lao động khổ nhọc. Những công việc tốt đẹp được hoàn thành – đường xe lửa chẳng hạn – nhưng đồng thời cũng là một sự bóc lột sức lao động và sự thâm nhập, lộng hành tai ngược của hoạt động kinh doanh thực dân."
"Ồ." Olanna đứng dậy và mở chai thứ hai. Nàng cúi người rót đầy ly của mình trước. Nàng cảm thấy ngây ngất, người lâng lâng bay bổng, nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo; nàng biết mình muốn làm gì và biết phải làm gì. Cái mùi như thể mùi mồ hôi của Richard xộc vào mũi nàng lúc nàng đứng trước chàng với chai rượu trong tay.
"Ly của tôi chưa vơi", chàng nói.
"Không, nó không vơi." Nàng để chai rượu vang lên nền nhà, ngồi cạnh chàng, vuốt những sợi lông tơ trên da chàng, cảm thấy nó mềm mịn vô cùng, không cứng nhám, đầy nam tính như của Odenigbo, chẳng có gì giống Odenigbo cả. Chàng nhìn nàng và nàng tự hỏi có phải mắt chàng chuyển thành màu xám hay là chỉ do nàng tưởng tượng. Nàng vuốt nhẹ má chàng và để tay mình tựa vào má chàng.
"Đến đây, ngồi trên nền nhà với tôi", nàng nói sau một lúc im lặng.
Họ ngồi bên cạnh nhau, lung dựa vào ghế sofa. Richard nói lẩm bẩm, giọng yếu ớt, "Tôi nên đi", hay là một cái gì đó đại loại như vậy. Nhưng nàng biết là chàng sẽ không đi và khi nàng nằm duỗi người ra trên tấm thảm hơi nhám, chàng cũng sẽ nằm theo bên cạnh nàng. Nàng hôn môi chàng. Chàng kéo nàng lại gần, thật mạnh rồi cũng nhanh và bất chợt, chàng thả nàng ra rồi quay mặt đi. Nàng có thể nghe hơi thở dồn dập của chàng. Nàng mở khóa quần của chàng, kéo xuống, rồi bật cười khi nó mắc kẹt vì đôi giày của chàng. Nàng lột phăng cái áo của mình ra. Chàng ở trên người nàng, cái thảm chích vào làn da ở tấm lưng trần của nàng, nàng cảm thấy miệng chàng yếu ớt ngậm lấy cặp nhũ hoa của nàng. Nó chẳng giống cách Odenigbo cắn và mút, đầy rung động của nhục cảm khoái lạc. Richard không cho lưỡi của mình rà lướt khắp thân thể nàng bằng những cái liếm ngắn và rất nhanh làm cho nàng quên hết mọi thứ xung quanh; không những thế, khi Richard hôn vào bụng nàng, nàng nhận biết là chàng đang hôn vào bụng của mình.
Tất cả thay đổi khi chàng vào bên trong nàng. Nàng nhấc mông của mình lên, theo đúng nhịp những chuyển động, những cái ấn vào trong thật mạnh của chàng, dường như nàng ném đi những gông xiềng trói tay, nhổ hết những cây kim đã ghim vào da thịt nàng, thả cho mình tự do với những tiếng kêu rên thật to đã nổ tung thoát khỏi miệng nàng. Sau đó, nàng cảm thấy tràn ngập một cảm giác thật nhẹ nhàng, sảng khoái, một cái gì đó gần như là sự duyên dáng, một ân sủng tuyệt diệu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nửa Mặt Trời Vàng.