Chương hai mươi hai
-
Nửa Mặt Trời Vàng
- Chimamanda Ngozi Adichie
- 2227 chữ
- 2020-05-09 01:32:52
Số từ: 2215
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Chứng tiêu chảy làm Ugwu đau quặn cả người. Mặc dù hắn đã nhai mấy viên thuốc đắng nghét trong tủ thuốc của Ông Chủ hay mấy cái lá chua lè Jomo cho cũng chẳng thấy khỏi, bởi vì chứng tiêu chảy này chẳng có liên hệ gì đến thức ăn; bất cứ thứ gì hắn đụng tới cũng làm cho hắn chạy vội chạy vàng về chỗ ở của mình. Ấy là do hắn lo lắng quá. Nỗi sợ của Ông Chủ đã khiến hắn lo lắng đến như thế.
Từ khi bà cụ, mẹ Ông Chủ, mang tin Amala có thai đến, Ông Chủ đi liêu xiêu, vấp hết chỗ này đến chỗ kia, giống như mắt kính bị mờ, gọi hắn bưng trà bằng một giọng ỉu xìu và dặn hắn nói với khách là ông không ở nhà, mặc dù xe của ông đậu chình ình trong nhà xe. Ông Chủ thường nhìn trân trân vào khoảng không, nghe Tân nhạc và liên mồm nhắc đến Olanna. "Mình sẽ để nguyên như vậy cho đến khi cô chủ của em dọn về", hay là "Cô chủ thích để nó ở hành lang", chàng nói và Ugwu sẽ nói, "Vâng, thưa ông", mặc dù hắn biết Ông Chủ sẽ chẳng để tâm mà nói những chuyện kiểu đó nếu như Olanna thật sự sẽ trở lại.
Chứng tiêu chảy của Ugwu trở nên nặng hơn khi bà cụ lại đến thăm cùng với Amala. Hắn chăm chú nhìn Amala; cô ta không giống vẻ có mang, vẫn thon thả và bụng lép kẹp. Hắn hy vọng bùa chú sẽ không hiệu nghiệm. Nhưng bà cụ bảo hắn, lúc bà gọt vỏ khoai dừa."Khi thằng cu này ra đời, ta sẽ có người bầu bạn và mấy bà bạn già của ta sẽ không còn dám chọc ta là mẹ của một thằng con bị bất lực."
Amala ngồi trong phòng khách. Cái thai mà cô đang mang làm tăng vị thế của cô, vì thế cô có thể ngồi rỗi rãi trong phòng khách nghe radio, không còn là cô giúp việc của bà cụ mà là người đàn bà sẽ sinh một đứa cháu cho bà. Ugwu nhìn cô ta từ cửa nhà bếp. Cũng may là cô ta không chọn cái ghế bành của Ông Chủ hay cái ghế nhỏ mà Olanna rất thích, nếu không hắn sẽ phải bảo cô ta đứng dậy, đi chỗ khác ngay lập tức. Cô ta ngồi, hai đầu gối khép lại, mắt tập trung vào đống báo chất ở giữa bàn, vẻ mặt vô hồn. Thật là chướng quá đi, một người tầm thường như thế này, váy áo thì chả ra cái gì, lại còn cái khăn sợi sùm sụp trên đầu nữa, thế mà lại là trung tâm của tất cả mọi chuyện. Cô ta không xinh đẹp cũng chẳng xấu xí; cô ta cũng giống như mấy cô gái trẻ khác hắn thường nhìn thấy ra suối làng mỗi buổi sáng. Cô ta không có gì đặc sắc. Nhìn cô ta bỗng nhiên Ugwu thấy nổi giận. Cơn giận của hắn không nhằm vào Amala mà hướng vào Olanna. Cô chủ không nên bỏ căn nhà của mình mà chạy trốn vì bùa của bà cụ đã đẩy Ông Chủ chui vào trong cái quần lót tầm thường của cô ta. Cô chủ nên ở đây để cho bà cụ và Amala biết ai mới thật là Bà Chủ của căn nhà này.
Lúc này trong nhà chỉ toàn những chuyện lặp đi lặp lại và tù túng đến nghẹt thở, bà cụ nấu những món xúp nặng mùi và ăn một mình vì Ông Chủ về nhà rất muộn còn Amala thì buồn nôn và Ugwu bị tiêu chảy. Nhưng bà cụ chả bận tâm; bà ngâm ư ử, nấu ăn, dọn dẹp và tự khen mình khi bà biết cách bật bếp. "Rồi có một ngày ta cũng sẽ có bếp riêng của ta, cháu đích tôn của ta sẽ mua cho ta một cái", bà nói và cười to.
Hơn tuần sau, bà quyết định quay về làng và nói sẽ để Amala ở lại. "Con có thấy nó ốm như thế nào không?" Bà hỏi Ông Chủ. "Kẻ thù của mẹ muốn làm hỏng cái thai, chúng không muốn có người kế tục dòng họ mình, nhưng mình sẽ chiến thắng chúng."
"Mẹ phải mang cô ấy theo", Ông Chủ nói. Lúc đó đã quá nửa đêm. Bà cụ thức chờ cho đến khi Ông Chủ về và Ugwu đang ngái ngủ ở trong nhà bếp, chờ khóa cửa.
"Thế con có nghe mẹ nói là con bé ốm nặng không", bà cụ nói. "Tốt hơn hết là phải để con bé ở lại đây."
"Cô ta sẽ đi khám nhưng mẹ phải đưa cô ta về."
"Con đang bỏ rơi đứa con của mình chứ không phải chỉ là con của Amala đâu", bà cụ nói.
"Mẹ phải đưa cô ta về với mẹ", Ông Chủ lặp lại. "Olanna có thể sẽ trở về một ngày gần đây và mọi chuyện sẽ không được êm thấm nếu Amala ở đây."
"Con của con đây", bà cụ nói rồi lắc đầu buồn bã, nhưng bà không cãi lẫy. "Ngày mai mẹ về vì mẹ phải dự một buổi họp umuada. Mẹ sẽ đến đón nó vào cuối tuần."
Buổi chiều, bà cụ đi rồi, Ugwu thấy Amala trong vườn cải, ngồi bó gối trên mặt đất. Cô ta đang nhai ớt.
"Cô có sao không?" Ugwu hỏi. Có thể cô gái này bị ma ám và đến đây để làm phép với đồng loại của cô, ogbanije.
Amala chẳng nói chẳng rằng; rất ít khi cô ta mở miệng nên giọng của cô ta luôn làm Ugwu ngạc nhiên khi nó đầy vẻ trẻ con. "Ớt có thể phá cái thai", cô nói.
"Gì cơ?"
"Nếu ăn thật nhiều ớt cay, có thể phá được cái thai." Cô ta ngồi bó rọ trong bùn giống như một con thú đáng thương hại, nhai chậm rãi, nước mắt chảy dài xuống mặt.
"Ớt không làm được chuyện đó", Ugwu nói. Tuy thế, hắn hy vọng cô ta nói đúng, rằng ớt có thể dùng để phá thai và cuộc sống của hắn sẽ trở lại như cũ. Olanna và Ông Chủ sẽ ở với nhau thật bình yên, hạnh phúc.
"Nếu ăn nhiều, đủ số lượng thì có thể", cô ta quả quyết và với tay hái thêm một quả nữa.
Ugwu không muốn cô ta ăn hết đám ớt hắn trồng để dành nấu thịt hầm nhưng nếu cô ta nói đúng về tác dụng của ớt thì cũng đáng để cho cô ta ăn thoải mái. Mặt cô ta ướt nhèm vì nước mắt và nước dãi, thỉnh thoảng cô há mồm thè lưỡi vì cay, thở phì phò như chó vậy. Hắn muốn hỏi tại sao cô thuận lời làm việc ấy nếu cô không muốn có con. Cô ta đã tự ý đi vào phòng Ông Chủ; như thế cô phải biết âm mưu của bà cụ. Nhưng hắn đã không hỏi vì hắn không muốn kết bạn với cô ta. Hắn quay người bỏ vào trong nhà.
Rất lâu sau khi Amala về làng, Olanna đến chơi. Nàng ngồi một cách khách sáo ở sofa, chân bắt tréo như là một người khách lạ, và từ chối món chin-chin Ugwu mang ra trong một cái đĩa con.
"Mang nó vào bếp", nàng nói với Ugwu, cùng một lúc với lời của Ông Chủ, "Để nó trên bàn".
Ugwu đứng đấy với vẻ hoang mang không biết làm thế nào cho phải.
"Mang nó vào trong bếp đi", Ông Chủ gắt gỏng, làm như Ugwu phải chịu trách nhiệm về sự căng thẳng đã ùa vào phòng. Ugwu không đóng cửa bếp để hắn có thể đứng gần đây lắng nghe, nhưng có lẽ hắn nên đóng cửa lại bởi vì Olanna lên giọng vừa đủ nghe. "Lỗi là tại anh chứ không phải tại mẹ anh. Chuyện xảy ra bởi vì anh đã để cho nó xảy ra! Anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!"
Ugwu nghe mà giật mình; không ngờ giọng nói mềm mại ấy lại có thể trở nên dữ dằn đến vậy.
"Anh không phải là một người đàn ông trắc nết hoang đàng, và em cũng biết thế. Chuyện này không thể xảy ra nếu mẹ anh không âm mưu dàn xếp!" Đáng lẽ Ông Chủ nên hạ giọng; đáng lẽ ông nên biết là một "thằng ăn mày" thì đừng có lên giọng.
"Mẹ của anh có kéo ‘thằng nhỏ’ của anh mà nhét vào chỗ đó của Amala không?" Olanna hỏi.
Ugwu bỗng thấy bụng quặn đau, vì thế hắn lật đật chạy về hướng cầu tiêu. Khi trở lại, hắn thấy Olanna đang đứng cạnh cây chanh. Hắn để ý mặt nàng, dò xem câu chuyện kết thúc như thế nào, hiện sự việc đã chấm dứt hay chưa và tại sao nàng ở ngoài này. Nhưng hắn không đọc được gì từ vẻ mặt của nàng. Khóe miệng của nàng hơi mím lại và có một vẻ gì rất tự tin, rất sang trong tư thếnàng đứng, mái tóc giả đang đội làm nàng có vẻ cao hơn rất nhiều.
"Cô có cần gì không, thưa cô?" Hắn hỏi.
Nàng đến gần để nhìn mấy cây anara. "Mấy cái cây này mọc khỏe quá. Em có dùng phân bón không?"
"Có ạ. Jomo mang đến."
"Còn mấy cây ớt?"
"Cũng thế ạ!"
Nàng quay đi. Nàng đứng đây, đi giày cao gót đen, mặc cái váy dài đến đầu gối, xem ra chẳng mấy thích hợp. Nàng bận váy quấn hay một cái áo mặc trong nhà khi nàng ra ngoài vườn.
"Thưa cô?"
Nàng quay lại.
"Con có một người chú đang buôn bán ở miền Bắc. Người ta ghen tị với chú bởi vì chú làm ăn khá. Có một ngày chú giặt quần áo, khi lấy quần áo vào, chú thấy một miếng trên tay áo đã bị cắt."
Olanna nhìn hắn; qua nét mặt hắn nàng biết là nàng chẳng có kiên nhẫn để mà nghe hắn con cà con kê.
"Người ta cắt áo để làm bùa hại nhưng cái bùa không linh nghiệm vì chú con đã đốt cái áo ngay lập tức. Ngày hôm đó có rất nhiều ruồi đến bu quanh căn nhà của chú."
"Em nói lăng nhăng gì thế?" Olanna hỏi bằng tiếng Anh. Bởi vì nàng ít khi dùng tiếng Anh với hắn nên nghe sao có vẻ xa cách, lạnh nhạt.
"Bà cụ yểm bùa Ông Chủ, thưa cô. Con thấy ruồi bu đầy trong nhà bếp. Con cũng thấy bà bỏ cái gì đó vào thức ăn của Ông Chủ. Rồi con thấy bà xoa cái gì đó lên người Amala, và con biết đó là bùa bà dùng để dụ dỗ, mê hoặc Ông Chủ của con."
"Nhảm nhí", Olanna nói. Ugwu nghe như một tiếng rít, nhảm nhí, hắn thấy bụng mình quặn thắt. Nàng có vẻ rất khác. Da nàng và quần áo của nàng có vẻ được chăm sóc hơn. Nàng cúi xuống búng một con bọ trên áo trước khi bỏ đi. Nhưng nàng không đi vòng phía ngoài nhà, qua ga ra để ra chỗ chiếc xe của nàng đang đậu phía trước. Thay vì thế nàng đi vào nhà, qua cửa sau. Hắn đi theo. Trong nhà bếp, hắn nghe giọng nàng vọng ra từ phòng làm việc, cả một tràng dài mà hắn không thể nghe rõ và cũng không muốn nghe. Rồi sau đó là sự im lặng nặng nề. Có tiếng mở cửa và đóng cửa phòng ngủ. Hắn chờ một lúc trước khi rón rén băng qua hành lang và áp tai vào cánh cửa gỗ. Giọng nàng có vẻ khác. Hắn quen nghe tiếng kêu rên nén trong cổ họng của nàng, nhưng cái mà hắn đang nghe bây giờ lại là những âm thanh rất rõ ràng, những tiếng kêu đứt quãng, ngộp thở, ah-ah-ah, như đang chuẩn bị vỡ tung, như thể Ông Chủ vừa làm nàng thỏa mãn vừa làm nàng giận điên và nàng đang chờ xem có bao nhiêu khoái cảm nàng nhận được trước khi nàng thả tung cơn giận của mình. Tuy thế hy vọng dâng lên trong lòng Ugwu. Hắn có thể nấu món cơm jollof thật ngon để soạn sửa bữa ăn hòa giải cho họ.
Sau đó, hắn nghe tiếng xe của nàng nổ máy và thấy đèn xe sáng quắc gần bụi cây có hoa trắng, hắn nghĩ nàng sẽ mang một ít đồ dùng ở nhà nàng trở lại. Hắn dọn bàn cho hai người ăn nhưng chần chừ không mang thức ăn ra, chỉ giữ cho thức ăn ấm nóng trong nồi.
Ông Chủ vào trong bếp. "Hôm nay chú em định ăn một mình à?""Con đang chờ cô."
"Dọn thức ăn cho tôi, osiso!"
"Vâng, thưa ông", Ugwu nói. "Cô có sớm trở lại không ạ?""Dọn thức ăn cho tôi!" Ông Chủ lặp lại.