Chương hai mươi ba
-
Nửa Mặt Trời Vàng
- Chimamanda Ngozi Adichie
- 5959 chữ
- 2020-05-09 01:32:57
Số từ: 5947
Người dịch: Nguyễn thị Hải Hà
NXB Lao Động
Nguồn: vietmessenger
Olanna đứng trong phòng khách nhà Richard. Cái vẻ trống vắng, khắc khổ của nó khiến nàng thấy sợ; nàng ước gì chàng có tranh ảnh, sách vở hay những con búp bê Nga để nàng có thể nhìn ngắm. Chỉ có một bức ảnh nhỏ chụp một cái bình đồng của Igbo-Ukwu trên tường, nàng đang ngắm nghía nó khi Richard bước ra. Một nụ cười ngập ngừng, bối rối nở trên môi làm nét mặt chàng dịu lại. Đôi khi nàng quên mất là chàng rất đẹp, vẻ đẹp của mái tóc vàng và đôi mắt xanh.
Nàng nói ngay lập tức. "Chào anh, Richard." Không chờ chàng trả lời và sự nhàm chán mang theo từ câu chào, nàng nói thêm. "Cuối tuần trước anh có đến thăm Kainene không?"
"Không. Không. Tôi đã không đến thăm cô ấy." Chàng lảng tránh ánh mắt nàng, chăm chăm nhìn vào mái tóc giả bóng mượt của nàng. "Tôi ở Lagos. Ngài Winston Churchill mất trước đó, cô cũng biết phải không?"
"Chuyện xảy ra là một việc ngu xuẩn của cả hai chúng ta." Olanna nói và nhận thấy tay chàng đang run.
Richard gật đầu. "Vâng, tôi đồng ý."
"Kainene không phải là người dễ tha thứ. Xin đừng nói lại cho Kainene biết, chẳng ích lợi gì."
"Dĩ nhiên là không." Richard ngưng một chút. "Tình cảm của cô đang có vấn đề không hay, đáng lẽ tôi không nên…"
"Chuyện xảy ra là do cả hai ta, Richard", Olanna nói rồi đột nhiên thấy khinh miệt hai bàn tay run rẩy, vẻ nhợt nhạt, nhút nhát và nét yếu đuối dễ tổn thương lộ rõ ở chàng chẳng khác gì một cái cà vạt.
Harrison bước vào, mang theo một chiếc khay. "Tôi mang thức uống, thưa ông."
"Thức uống?" Richard quay người thật vội, thật bất ngờ, và Olanna mừng là không có gì ở gần để chàng có thể hất đổ. "Ồ, không, thật mà. Cô có muốn uống gì không?"
"Tôi sắp đi rồi", Olanna nói. "Ông có khỏe không, Harrison?"
"Tôi khỏe, thưa cô."
Richard theo chân nàng ra cổng.
"Tôi nghĩ mình nên để cho mọi việc bình thường", nàng nói trước khi vội vã ra xe.
Nàng tự hỏi không biết mình có nên giảm bớt mức độ quan trọng của những lời trình bày để cả hai có cơ hội bàn với nhau một cách bình tĩnh hơn về chuyện đã xảy ra. Nhưng sẽ chẳng đạt được một chút gì nếu cứ đào xới những chuyện không hay đã qua. Cả hai đều muốn chuyện ấy xảy ra và cả hai đều hối tiếc; nhưng sẽ chẳng có chuyện gì nếu không bao giờ có ai biết cả.
Khi nói chuyện với Odenigbo, nàng thấy ngạc nhiên với chính mình. Nàng đang nằm trong khi chàng ngồi cạnh nàng, trên giường của chàng – nàng nghĩ đến cái phòng ngủ là của chàng chứ không phải của hai người – và đây là lần thứ hai họ ngủ với nhau kể từ khi nàng bỏ đi. Chàng năn nỉ nàng trở về.
"Mình nên làm đám cưới", chàng nói. "Lúc đó, mẹ sẽ để chúng mình yên."
Có thể cái giọng của chàng có vẻ tự mãn quá, hay cái lối thiếu chín chắn của chàng qua việc cứ đổ thừa cho bà mẹ mà không nhận trách nhiệm về mình làm Olanna buột miệng nói, "Em đã ngủ với Richard".
"Không đúng." Odenigbo nói với vẻ nghi hoặc, lắc đầu.
"Thật đấy."
Chàng đứng dậy và đi đến tủ quần áo nhìn nàng, dường như chàng không thể ở gần nàng trong giây phút ấy bởi vì chàng sợ cái điều mình có thể làm nếu chàng còn đứng đó. Chàng gỡ kính xuống và chà sống mũi. Nàng ngồi dậy, chợt nhận ra sự nghi kị sẽ luôn luôn ngự trị giữa hai người; họ sẽ không bao giờ hết hoài nghi lẫn nhau.
"Em có yêu anh ta không?" Chàng hỏi.
"Không", nàng nói.
Chàng trở lại và ngồi cạnh nàng. Chàng có vẻ bị giằng xé giữa việc xô nàng ra khỏi giường và kéo nàng vào lòng. Bất thình lình, chàng đứng dậy, đột ngột bỏ ra khỏi phòng. Khi nàng gõ cửa phòng làm việc của chàng để nói cho chàng biết là nàng đi về, chàng không trả lời.
Trở lại căn nhà của mình, nàng đi đi lại lại. Nàng không nên kể cho chàng nghe về chuyện với Richard. Hoặc là nếu nàng đã kể cho chàng, nàng nên nói rõ hơn rằng nàng rất tiếc vì đã phản bội Kainene và chàng nhưng tuyệt đối không hối hận về việc đó. Nàng nên nói rõ đó tuy chỉ là một cuộc trả thù thô bỉ, hay chỉ là một cách ông ăn chả bà ăn nem, nhưng nó lại là một sự cứu chuộc bản thân rất quan trọng. Đáng lẽ nàng phải nói rằng chính hành động ích kỷ đó đã giải cứu nàng, trả lại sự thanh thản cho nàng.
Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa sầm sập làm nàng thấy nhẹ người. Nàng và Odenigbo sẽ ngồi lại với nhau để nói chuyện đàng hoàng, nghiêm túc và lần này, nàng chắc chắn rằng không thể có chuyện họ cứ đuổi bắt nhau mãi mà không gặp nhau. Nhưng đó không phải là Odenigbo. Edna đến trong nước mắt. Mắt đỏ ngầu, sưng húp, cô ta kể cho nàng chuyện người da trắng đánh bom vào Nhà thờ Baptist của dân da đen ở quê cô. Bốn bé gái chết. Một trong bốn bé gái đó là bạn học của đứa cháu cô. "Mình đã gặp cô bé ấy khi mình về thăm nhà sáu tháng trước", Edna nói. "Chỉ mới sáu tháng trước mình còn gặp cô bé ấy."
Olanna pha trà và ngồi cạnh Edna, vai họ tựa vào nhau, khi Edna cố nén tiếng nức nở nghẹn ngào. Mái tóc của cô không được óng mượt như thường ngày mà trông như một cái chổi rễ cùn.
"Ôi, Chúa ơi", cô ta nói qua tiếng nấc. "Ôi, Chúa ơi!"
Olanna vươn tay ra nắm cánh tay cô. Cái vẻ đau buồn con trẻ làm cho Edna trông thật yếu đuối, thôi thúc nàng vươn tay ra nắm bắt lấy quá khứ và quay ngược lại với thời gian. Cuối cùng Edna ngủ thiếp đi. Olanna nhẹ nhàng đặt một cái gối dưới đầu của cô ta rồi ngồi đó, lặng lẽ suy nghĩ là làm sao mà chỉ một hành động đơn lẻ lại có thể làm rung chuyển cả thời gian lẫn không gian và để lại những vết nhơ ngàn đời không thể tẩy xóa hay rửa sạch. Nàng nghĩ đến cuộc đời rất phù du và vì thế, không nên tự trói mình vào đau khổ. Nàng quyết định dọn về với Odenigbo.
Hôm đầu tiên, hai người ăn tối trong yên lặng. Tiếng nhai của Odenigbo làm nàng thấy bực bội, cả cái gò má gồ lên với nhịp điệu nhai của xương hàm nữa. Nàng ăn rất ít, liên tục liếc mấy thùng sách của nàng ở phòng khách bên kia. Odenigbo mải mê gỡ thịt gà và lần đầu tiên chàng ăn hết cơm cho đến khi cái đĩa của chàng sạch trơn. Khi chàng rốt cuộc cũng chịu mở miệng, chàng nói về những biến loạn ở miền Tây.
"Họ không nên, không bao giờ nên phục chức cho gã trùm sỏ ấy. Tại sao họ lại ngạc nhiên khi bây giờ nhan nhản trộm cướp, đốt xe và giết hại đối thủ nhân danh bầu cử? Một gã thô lỗ, hư hỏng sẽ luôn luôn cư xử như một kẻ hư hỏng, thô lỗ", chàng nói.
"Hắn có Thủ tướng che chở." Olanna nói.
"Đó là do Sardauna đang lộng hành. Tên này cai trị đất nước như là một cõi riêng thuộc về Muslim."
"Mình có còn tiếp tục cố gắng để có một đứa con không?"
Qua cặp mắt kính, ánh mắt nàng có vẻ hốt hoảng. "Dĩ nhiên là vẫn chứ." Chàng nói. "Hay là mình thôi?"
Olanna không nói gì cả. Một nỗi buồn mờ mịt xâm chiếm nàng, nàng nghĩ đến chuyện mà họ đã để xảy ra giữa hai người, nhưng vẫn có sự phấn khởi mới lạ, một tình cảm hoàn toàn khác. Nàng không còn cô đơn trong chuyện cố gắng để gìn giữ những gì hai người đã chia sẻ với nhau; chàng sẽ cùng tham gia với nàng. Sự chắc chắn, vững vàng của chàng đã bị lay chuyển.
Ugwu vào dọn bàn.
"Lấy cho tôi một ít brandy, bạn tốt." Odenigbo nói.
"Vâng, thưa ông."
Odenigbo chờ cho Ugwu rót rượu rồi đi ra trước khi nói, "Anh bảo Richard đừng đến đây nữa".
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Anh gặp anh ta trên đường, gần chỗ anh dạy, mặt anh ta biểu lộ một vẻ làm anh rất ghét, vì thế anh đi theo anh ta đến đường Imoke và nói với anh ta điều đó."
"Anh nói gì với anh ấy?"
"Anh không nhớ."
"Anh không muốn kể cho em biết."
"Anh không nhớ."
"Có ai ở đó không?"
"Người giúp việc của anh ta đi ra."
Họ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Chàng không có quyền xúc phạm Richard, hay trút cơn giận vào Richard, nhưng nàng hiểu tại sao chàng làm như thế.
"Em không trách Amala", nàng nói. "Chuyện đó là do anh, người mà em đã đặt lòng tin, và một người xa lạ chỉ có thể phá hủy niềm tin ấy với sự cho phép của anh. Em chỉ trách anh thôi."
Odenigbo đặt tay lên đùi nàng.
"Anh nên nổi giận với em thôi, không nên nổi giận với Richard", nàng nói.
Chàng im lặng rất lâu, đến nỗi nàng nghĩ là chàng sẽ chẳng trả lời và rồi chàng nói, "Anh muốn nổi giận với em".
Cái vẻ yếu đuối không tự bảo vệ được của chàng làm nàng cảm động. Nàng quỳ xuống trước mặt chàng và cởi cúc áo của chàng rồi mút nhẹ lớp da thịt mềm mại trên bụng chàng. Nàng cảm thấy hơi thở sâu của chàng khi nàng chạm vào khóa quần của chàng. Trong miệng nàng, cái của chàng căng cứng. Hàm dưới của nàng như cứng lại vì mỏi, sức ép của bàn tay xòe rộng của chàng đè nặng trên đầu nàng, kích thích nàng, và sau đó nàng nói, "Trời, Ugwu chắc là thấy mình".
Chàng dẫn nàng vào phòng ngủ. Họ cởi quần áo trong im lặng, ghì chặt trong phòng tắm nhỏ hẹp và ôm cứng nhau trên giường, thân thể họ vẫn còn ướt và cử động của họ thật chậm rãi.
Nàng hưởng thụ sức nặng của chàng, rắn chắc và dễ chịu, trên người nàng. Hơi thở của chàng có mùi brandy và nàng muốn bảo cho chàng biết là cái cảm giác mà nàng đang trải qua cũng gần giống như cảm giác ban đầu khi hai người mới yêu nhau, nhưng nàng không nói vì nàng biết chắc là chàng cũng cảm thấy như thế; nàng không muốn phá vỡ sự im lặng đã gắn kết hai người.
Nàng chờ cho đến khi chàng ngủ quên, cánh tay chàng ôm trọn thân nàng, tiếng ngáy to phát ra từ đôi môi mở hé, trước khi nàngđứng dậy gọi cho Kainene. Nàng muốn biết chắc là Richard không nói gì với Kainene. Nàng không nghĩ là cơn lôi đình của Odenigbo có thể đẩy chàng vào chỗ thú tội với Kainene, nhưng nàng cũng không hoàn toàn chắc lắm.
"Kainene, em đây", nàng nói, khi Kainene nhấc máy.
"Ejima m", Kainene nói. Olanna không thể nhớ lại lần cuối cùng Kainene gọi nàng là em gái song sinh. Nó làm nàng thấy ấm lòng, giọng điệu đều đều không đổi của Kainene, lôi nói khô khan cho thấy việc nói chuyện với Olanna là một sự cực chẳng đã, song lần nào chẳng thế.
"Em chỉ muốn gọi chào chị thôi, kedu, chị khỏe không?"
Olanna nói.
"Chị khỏe. Em có biết bây giờ là mấy giờ không?"
"Em không để ý giờ đã quá khuya."
"Em đã trở lại với người tình cách mạng của em rồi à?"
"Vâng."
"Em nên nghe mẹ nói về anh ta. Lần này thì anh ta trang bị cái cớ cho mẹ mắng anh ta thật tuyệt."
"Anh ấy lỡ", Olanna nói, rồi ước gì mình đã không nói thế vì nàng không muốn Kainene nghĩ rằng nàng buộc tội Odenigbo.
"Chuyện làm cho người có giai cấp thấp hơn mang bầu ấy có phản bội lại giáo lý của chủ nghĩa xã hội không nhỉ?" Kainene hỏi.
"Thôi chị ngủ đi nhé."
Có một chút ngập ngừng, trước khi Kainene nói vớí một giọng vui vẻ hơn, "Ngwanu. Chúc ngủ ngon".
Olanna đặt điện thoại xuống. Nàng nếu biết là Richard sẽ chẳng nói cho Kainene biết chuyện lầm lỡ của hai người, tình cảm của chàng với nàng không đủ thắm thiết để có thể tiếp tục tồn tại. Và có lẽ, tốt nhất là chàng không còn được phép đến chơi vào buổi tối như thường lệ.
Amala sinh một bé gái. Hôm ấy là thứ Bảy, Olanna đang làm bánh chuối với Ugwu trong nhà bếp, khi chuông cửa reo, nàng biết ngay đó là tin nhắn của bà cụ.
Odenigbo đến cửa bếp, tay chàng chắp đằng sau lưng. "O mu nwanyi", chàng nói nhỏ. "Cô ấy sinh con gái. Ngày hôm qua."
Olanna không ngẩng mặt lên khỏi cái bát dính nhoe nhoét chuối nghiền bởi vì nàng không muốn chàng nhìn thấy mặt mình. Nàng không biết nét mặt mình ra sao nữa, không biết nó có thể hiện những suy nghĩ, tình cảm thảm hại xáo trộn trong lòng này, cái ao ước được khóc và tát tai chàng và cùng lúc là sự nguội lạnh trơ lì.
"Chiều nay mình nên đi Enugu để trông chừng cho mọi việc đều thuận tiện", nàng nói vắn tắt và đứng dậy. "Ugwu, em làm nốt chỗ này giùm tôi."
"Vâng, thưa cô." Ugwu đang quan sát nàng, nàng có cảm tưởng mình mang trách nhiệm của một nữ diễn viên mà người thân trong gia đình muốn được xem một buổi diễn tuyệt vời nhất.
"Cảm ơn em, nkem", Odenigbo nói. Chàng vòng tay ôm lấy nàng nhưng nàng nghiêng người đẩy chàng ra.
"Để em đi tắm một cái đã."
Trong xe, hai người im lặng. Chàng nhìn sang nàng nhiều lần, như thể muốn nói một điều gì đó nhưng không biết mở lời bằng cách nào. Nàng nhìn thẳng về phía trước, chỉ liếc chàng duy nhất một lần và thấy chàng đang nắm hờ cái vô lăng. Nàng thấy mình là người tốt hơn chàng, đạo đức hơn chàng. Có thể cái ý nghĩ nàng tốt han chàng không được chính đáng và cũng không xứng đáng, nhưng đây là cách duy nhất để nàng có thể kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn trong mình, khi mà bây giờ đứa con của chàng với một kẻ xa lạ đã được sinh ra.
Cuối cùng, chàng đã nói, khi dừng xe trước bệnh viện.
"Em đang nghĩ gì?"
Olanna mở cửa xe. "Về cô em họ Arize. Cô ấy lấy chồng chưa đầy một năm và đang thèm có con vô cùng."
Odenigbo không nói gì. Mẹ chàng gặp họ ở cửa vào khu sản khoa. Olanna cứ tưởng là bà cụ sẽ rất vui mừng, hí hửng và nhìn nàng bằng cặp mắt giễu cợt, nhưng nét mặt bà có vẻ không mãn nguyện, nụ cười của bà lúc ôm chào Odenigbo dường như gượng gạo. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc cả bệnh viện.
"Chào mẹ, kedu, mẹ khỏe không?" Olanna hỏi. Nàng muốn thể hiện sự tự chủ, định liệu xem mọi chuyện diễn ra như thế nào.
"Tôi khỏe", bà cụ nói.
"Bé đang ở đâu ạ?"
Bà có vẻ ngạc nhiên trước sự tươi tỉnh của nàng. "Trong phòng sơ sinh."
"Đến gặp Amala trước đã", Olanna nói.
Bà cụ dẫn họ đến một căn phòng nhỏ. Trên giường có trải khăn màu vàng, Amala nằm quay mặt vào tường. Olanna nhìn sang chỗ khác sau khi trông thấy cái bụng vẫn còn hơi phồng của cô gái; ý nghĩ đứa con của Odenigbo đã ở trong thân thể này làm nàng cảm thấy một nỗi đau mới không thể chịu nổi. Nàng tập trung ý nghĩ vào mấy cái bánh bích quy, hộp đường và ly nước lọc ở bàn bên cạnh giường.
"Amala, mọi người đến thăm con", bà cụ nói.
"Xin chào, nno", Amala nói, không buồn quay lại nhìn họ.
"Cô khỏe chứ?" Odenigbo và Olanna hỏi gần như cùng một lúc.
Amala lúng búng trả lời. Cô ta vẫn quay vào tường. Trong sự im lặng tiếp nối, Olanna nghe tiếng chân bước vội vàng bên ngoài phòng. Nàng đã đoán biết tình trạng này từ vài tháng trước, tuy vậy khi nhìn Amala, nàng vẫn cảm thấy một nỗi trống rỗng tái tê. Trong thâm tâm nàng vẫn ước cái ngày này không bao giờ đến.
"Đến xem mặt em bé đi", nàng nói. Ngay cả lúc nàng và Odenigbo quay đi, nàng để ý thấy Amala không quay người lại, không nhúc nhích, không làm gì cả để chứng tỏ là cô ta có nghe thấy.
Ở phòng sơ sinh, một y tá bảo họ ngồi chờ trên một trong những ghế băng xếp dọc tường. Olanna có thể nhìn thấy xuyên qua mành cửa, trên mấy tấm đệm, những đứa trẻ mới sinh đang kêu khóc inh ỏi, rồi nàng tưởng tượng là cô y tá có thể lẫn lộn và mang đến một đứa bé không phải là con của Odenigbo. Nhưng đứa bé đúng là con của chàng; cái đầu đầy tóc đen mịn và mềm, màu da đen, và đôi mắt cách nhau khá xa thì không thể nào nhầm lẫn được. Chỉ mới có hai ngày tuổi mà con bé đã rất giống Odenigbo.
Cô y tá dợm trao đứa bé cho Olanna, quấn trong một cái chăn len màu trắng, nhưng nàng ra hiệu chỉ sang phía Odenigbo. "Để cho bố con bé bế nó."
"Ông nên biết là người mẹ đã từ chối bế cô bé", cô y tá nói, lúc trao đứa bé cho Odenigbo.
"Cái gì?" Olanna hỏi.
"Cô ấy không buồn đụng đến con bé. Chúng tôi phải thuê một người vú nuôi."
Olanna liếc nhìn Odenigbo đang bế đứa bé trên tay nhưng cánh tay chàng lại giơ thẳng ra, làm như cần giữ một khoảng cách. Cô y tá dường như còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng ngay lúc ấy, một cặp vợ chồng trẻ bước vào và cô ta vội ra gặp họ.
"Mẹ vừa nói với anh", Odenigbo nói. "Mẹ nói Amala không chịu bế con."
Olanna làm thinh.
"Anh phải đi xem chi phí thế nào", chàng nói. Giọng chàng đầy vẻ hối lỗi.
Nàng chìa tay ra và ngay lập tức, sau khi chàng trao con bé sang tay nàng, nó khóc ré lên, tiếng lanh lảnh. Bên kia góc phòng, cô y tá và cặp vợ chồng trẻ nhìn; Olanna chắc chắn họ có thể đoán rằng nàng không biết phải làm gì với một đứa bé kêu khóc om sòm trên tay nàng, cũng như là nàng không thể nào mang thai.
"Suỵt, suỵt, o zugo", nàng nói, cảm thấy như đang diễn kịch vậy. Nhưng cái mồm bé xíu vẫn ngoác ra và méo xệu đi, tiếng khóc thì oe óe như xé vải làm nàng tự hỏi không biết tiếng khóc này có làm đau cái thân hình bé bỏng ấy không. Olanna dúi ngón tay út của mình vào nắm tay của con bé. Dần dần tiếng khóc ngừng nhưng cái miệng bé vẫn mở, để lộ hàng lợi màu hồng, đôi mắt tròn nheo tít lại nhìn nàng. Olanna cười to. Cô y tá bước đến.
"Đến giờ phải đem trả đứa bé trở lại phòng rồi", cô nói. "Chị được mấy cháu?"
"Tôi không có con", Olanna nói, thấy vui lòng vì cô y tá đã tưởng lầm nàng có con. Odenigbo trở lại, họ cùng quay lại phòng của Amala, bà cụ mẹ của Odenigbo đang ngồi đó, tay cầm một cái bát. "Amala không chịu ăn", bà nói. "Gwakwa ya. Con dỗ nó ăn đi."
Olanna cảm nhận được sự lấn cấn khó xử của Odenigbo trước khi chàng bắt đầu nói bằng một giọng oang oang. "Cô nên ăn một chút, Amala."
Amala nói cái gì đó lúng búng trong mồm. Cuối cùng cô quay mặt ra, về hướng mọi người, và Olanna nhìn cô ta, một cô gái quê chẳng mấy xinh đẹp, nằm co quắp trên giường đang chuẩn bị hứng chịu thêm hình phạt nặng nề của cuộc đời. Cô không một lần nhìn Odenigbo. Cái tình cảm cô dành cho chàng, nếu có thể gọi đó là tình cảm, là một sự cung kính pha lẫn chút sợ hãi. Bà cụ có bảo cô ấy vào phòng Odenigbo hay không đi nữa, cô cũng chẳng thể từ chối Odenigbo bởi vì cô chẳng dám nghĩ đến chuyện chối từ. Odenigbo bị chuốc đến say mềm và cô ta đã sẵn sàng ưng thuận: chàng là ông chủ, nói tiếng Anh, có xe hơi. Đó là chuyện phải xảy ra.
"Mày có nghe con tao nói không?" Bà cụ hỏi. "Cậu chủ bảo mày phải ăn."
"Vâng, thưa bà." Amala ngồi dậy và cầm cái đĩa, mắt nhìn xuống nền nhà. Olanna nhìn cô ta. Có thể đó là nỗi căm ghét cô ấy dành cho Odenigbo. Làm sao người ta biết được cảm giác thật của những người chẳng hề mở miệng nói một lời nào? Olanna nhích lại gần Amala, nhưng nàng không biết nói điều gì, vì thế nàng cầm hộp đường lên rồi lại đặt nó xuống. Bà cụ và Odenigbo bước ra ngoài.
"Chúng tôi về", Olanna nói.
"Chúc cậu và cô chủ đi bình an", Amala nói.
Olanna muốn nói một cái gì đó với cô gái, nhưng nàng không thể tìm lời thích hợp, vì thế nàng vỗ nhẹ vai Odenigbo và rời phòng. Odenigbo và bà mẹ đang nói chuyện bên cạnh một cái bồn nước, rất lâu, đến độ muỗi bắt đầu đốt nàng, vì thế nàng leo lên xe và bấm còi.
"Xin lỗi em", Odenigbo nói, khi chàng vào trong xe. Chàng không kể hai mẹ con đã trao đổi chuyện gì cho đến khi hai người lái xe qua khỏi cổng ký túc xá của Đại học Nsukka, một giờ sau đó. "Mẹ không muốn giữ đứa bé."
"Mẹ không muốn giữ đứa bé?"
"Không."
Olanna biết tại sao. "Mẹ muốn con trai."
"Ừ." Odenigbo nhấc một tay ra khỏi vô lăng để quay cửa kính xe xuống thấp hơn. Nàng cảm thấy một niềm vui sướng tội lỗi bởi sự nhẫn nhục mà chàng bắt bản thân phải chịu đựng kể từ khi Amala sinh đứa bé. "Anh với mẹ đã đồng ý là đứa bé sẽ ở với gia đình của Amala. Tuần sau anh sẽ đi Abba để gặp họ và bàn bạc…"
"Mình sẽ nuôi đứa nhỏ", Olanna nói. Nàng giật mình khi thấy mình nói thật chính xác và trọn vẹn cái mong muốn được nuôi nấng đứa bé. Nàng thấy dễ chịu làm sao với quyết định mà nàng tin là vô cùng đúng đắn. Dường như đây là quyết định mà nàng luôn luôn nghĩ đến ngay từ đầu.
Odenigbo nhìn nàng với đôi mắt mở to sau cặp kính. Chàng cho xe chạy thật chậm qua các làn giảm tốc và nàng tưởng như chiếc xe sẽ đứng sững lại vì chết máy mất. "Tình yêu của chúng mình là điều quan trọng nhất đối với anh, nkem", chàng nói nhỏ nhẹ. "Mình phải quyết định cho đúng, cho cả hai chúng ta."
"Anh đã không nghĩ đến cả hai chúng ta khi anh làm cô ấy có thai", Olanna nói ngay trước khi nàng có thể tự kiềm chế; nàng thấy ghét cái vẻ độc ác trong giọng nói của mình, nàng thấy cơn hờn giận lại mới nguyên.
Odenigbo cho xe vào ga ra. Chàng có vẻ mệt mỏi. "Để đó rồi cả hai chúng mình suy nghĩ thêm."
"Mình sẽ nuôi con bé", Olanna nói một cách chắc chắn.
Nàng tin mình có đủ sức nuôi con bé, đứa con của chàng. Nàng sẽ mua sách nói về cách làm mẹ, tìm một người vú nuôi và trang trí phòng ngủ. Suốt đêm đó, nàng trăn trở với những ý nghĩ này. Không phải nàng cảm thấy thương hại đứa bé. Thay vào đó khi nàng ôm cái thân thể nhỏ xíu ấm áp ấy vào lòng, nàng cảm thấy đây là một sự an bài của tạo hóa, một thiên duyên, một điều không dự trù toan tính nhưng đã trở thành hiện thực. Ngay giây phút cái duyên lành này xảy đến, nó là một định mệnh. Mẹ của nàng không đồng ý như thế, giọng của bà qua điện thoại ngày hôm sau có vẻ nặng nề, một giọng nghiêm trọng mà người ta chỉ dùng khi nói về một người mới chết.
"Nne, không bao lâu nữa con cũng sẽ có con. Con không nên nuôi đứa con mà thằng ấy tằng tịu với con nhỏ nhà quê ngay sau khi con không có ở nhà. Nuôi một đứa con là một chuyện rất nghiêm túc, con gái của mẹ, nhưng trong trường hợp này không phải là một hành động đúng đắn."
Olanna vẫn cầm điện thoại và nhìn đăm đăm mấy bông hoa bày giữa bàn. Có một bông đã héo. Đáng ngạc nhiên là Ugwu đã quên không bỏ bông hoa héo đi. Mẹ nàng nói đúng, nàng biết; tuy thế nàng cũng biết là đứa bé đó đúng như nàng luôn luôn tưởng tượng về đứa con của nàng với Odenigbo: tóc rậm, hai mắt cách xa nhau và có hàng lợi màu hồng.
"Gia đình của nó sẽ làm phiền con." Mẹ nàng nói. "Và con nhỏ đó tự nó cũng sẽ làm phiền con."
"Cô ấy không muốn giữ đứa bé."
"Thì cứ bỏ nó cho gia đình của nó. Gửi tiền và những thứ cần dùng nhưng để nó ở với dân làng."
Olanna thở dài. "Anugo m, con sẽ suy nghĩ thêm về việc này."
Nàng đặt điện thoại xuống rồi lại nhấc nó lên, báo cho người trực tổng đài số của Kainene ở Port Harcourt. Người đàn bà này có vé lười biếng; chị ta bắt nàng phải đọc lại số điện thoại mấy lần rồi cười rúc rích trước khi nối đường dây.
"Sao mà cô cao thượng thế?" Kainene nói khi nàng kể cho chị nghe quyết định của mình.
"Em làm thế không phải vì em cao thượng."
"Thế rồi cô có nhận con bé làm con nuôi chính thức không?"
"Có, em sẽ làm như thế."
"Rồi cô có nói cho nó biết không?"
"Nói cho nó biết cái gì? À có, khi nó lớn lên. Em biết, sự thật: Amala là mẹ: của nó. Và em sẽ dạy cho nó gọi em là Mẹ Olanna hay cái gì tương tự, để nếu Amala có muốn trở lại với con của cô ta, cô ta vẫn là mẹ của nó."
"Cô làm như thế để chiều người tình cách mạng của cô à?"
"Không phải như thế đâu."
"Cô luôn làm mọi việc để người khác vui lòng."
"Em không quyết định như thế chỉ để làm cho anh ấy vui. Đây không phải là ý kiến của anh ấy."
"Thế thì tại sao cô lại quyết định như thế?"
"Con bé vô tội. Em có cảm tưởng như là em đã biết nó từ trước."
Kainene không nói gì một lúc rất lâu. Olanna kéo dây điện thoại.
"Chị nghĩ đây là một quyết định rất can đảm." Kainene nói sau một lát im lặng.
Mặc dù Olanna nghe chị nói rõ ràng, nàng vẫn hỏi lại, "Chị nóigì ạ?"
"Em rất can đảm khi quyết định như thế."
Olanna ngồi dựa vào ghế. Sự tán thành của Kainene, một điều mà nàng chưa bao giờ nhận được từ trước đến giờ, nghe sao ngọt ngào, một cơ hội mười mươi, một điềm lành. Đột nhiên, nàng đi đến quyết định cuối cùng; nàng sẽ mang đứa bé về nhà.
"Thế chị sẽ đến dự lễ rửa tội của cháu chứ?" Olanna hỏi.
"Chị vẫn chưa có cơ hội đến thăm cái địa ngục tồi tàn của em, cho nên có lẽ chị sẽ đến."
Olanna gác điện thoại, cười tươi tắn.
Bà cụ mang đứa bé ra, quấn trong một chiếc khăn quàng màu ốp có cái mùi khó chịu của ogiri. Bà ngồi ở phòng khách và nựng nó cho đến khi Olanna bước ra. Bà cụ đứng lên và trao đứa bé cho nàng.
"Ngwanu, ta sẽ lại đến thăm, không lâu đâu", bà nói. Bà có vẻ vội vàng, tất tả, làm như đây là một chuyện mà bà cần phải kết thúc càng sớm càng tốt.
Khi bà cụ về rồi, Ugwu ngắm nhìn đứa bé, hắn có vẻ lo lắng. "Bà cụ nói đứa bé giống mẹ của bà. Đây là mẹ của bà đầu thai trở lại."
"Người ta có thể giống nhau, Ugwu, nhưng không có nghĩa cứ giống nhau thì là đầu thai."
"Nhưng mà có chuyện đầu thai, thưa cô. Tất cả chúng ta sẽ đầu thai trở lại mà."
Olanna xua tay bảo hắn đi. "Đi bỏ cái khăn này vào thùng rác, nó hôi rình đây này."
Đứa bé cất tiếng khóc. Olanna ru và tắm cho nó trong một cái chậu nhỏ rồi liếc nhìn đồng hồ và lo lắng là cô vú nuôi, một người đàn bà khá to lớn mà dì của Ugwu giới thiệu, sẽ đến muộn. Một lúc sau cô ấy đến, đứa bé bú một lúc rồi ngủ. Olanna và Odenigbo cúi xuống nhìn, nó nằm ngửa trong một cái đệm gần giường của hai người. Da của nó màu ốp, sáng óng.
"Con bé có nhiều tóc giống anh", Olanna nói.
"Đôi khi em nhìn nó và sẽ ghét anh."
Olanna nhún vai. Nàng không muốn chàng tưởng lầm là nàng làm chuyện này cho chàng, vì chàng, như ban ơn cho chàng, bởi vì điều này thật ra là vì nàng nhiều hơn.
"Ugwu nói mẹ của anh dùng phép của dibia", nàng nói.
"Cái gì?"
"Ugwu nghĩ là tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ vì mẹ của anh dùng phép của dibia và bùa của ông ta đã làm cho anh mê muội rồi ngủ với Amala."
Odenigbo im lặng một lúc. "Anh nghĩ với nó, đây là cách duy nhất mà nó có thể hiểu được."
"Bùa đáng lẽ phải cho một đứa con trai đúng với lòng mong đợi của mọi người chứ?", nàng nói. "Nghe chẳng hợp lý gì cả."
"Cũng chẳng khác gì so với niềm tin vào vị Thiên Chúa mà người ta không nhìn thấy."
Nàng đã quá quen với cách chàng trêu chọc về đức tin và những việc công ích xã hội của nàng; rất có thể nàng sẽ trả lời rằng bản thân nàng cũng không chắc là mình có thể tin vào một vị Chúa Trời mà chínhnàng cũng chưa hề nhìn thấy. Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy một sinh linh vô tội yếu ớt nằm trên tấm đệm, hoàn toàn trông chờ vào người khác mà sự hiện diện của nó chính là thử thách của đấng tối cao, mọi việc hoàn toàn thay đổi.
"Em thật sự tin", nàng nói. "Em tin vào đấng Thượng Đế toàn năng."
"Anh chẳng tin vào thần thánh, Chúa hay Thượng Đế gì hết."
"Em biết. Anh chẳng tin gì cả."
"Tình yêu", chàng nói và nhìn nàng. "Anh tin vào tình yêu."
Nàng không có ý định cười nhưng tự nhiên tiếng cười bật ra. Nàng muốn nói là tình yêu cũng chẳng hợp lý. "Mình phải tìm một cái tên", nàng nói.
"Mẹ gọi nó là Obiageli."
"Mình không thể gọi nó như thế." Mẹ của chàng không có quyền đặt tên cho đứa bé mà chính bà đã chối bỏ. "Mình sẽ tạm gọi nó là Bé By cho đến khi mình tìm được một cái tên thật thích hợp. Kainene đề nghị Chiamaka. Em yêu cái tên ấy lắm. Thượng Đế luôn toàn mỹ. Kainene sẽ là mẹ đỡ đầu. Em phải đến gặp Cha Damian nhờ ông làm lễ rửa tội cho con bé." Mình sẽ đi mua sắm ở Kingways. Mình sẽ mua một bộ tóc mới ở London. Nàng thấy say sưa, hớn hở.
Bé By cựa quậy và một đợt sóng sợ hãi mới tràn ngập, xâm chiếm Olanna. Nàng nhìn mái tóc bóng dầu Pears và tự hỏi không biết mình có thể làm chuyện này không, có thể thật sự nuôi nấng một đứa bé không. Nàng biết đây không phải là chuyện bình thường, cái cách đứa bé thở nhanh quá, thở gấp trong lúc ngủ, ngay cả chuyện ấy cũng làm nàng lo lắng.
Tối hôm ấy, nàng đã gọi Kainene mấy lần song không có ai trả lời. Có thể Kainene đang ở Lagos. Nàng gọi lại vào ban đêm và khi Kainene nói, "Alô", giọng nàng có vẻ khàn.
"Ejima m", Olanna nói. "Chị bị cảm à?"
"Mày đã ngủ với Richard!"
Olanna bật dậy.
"Mày là người tốt." Giọng Kainene có vẻ kìm giữ. "Người tốt không nên ngủ với người yêu của chị."
Olanna ngồi xuống ghế và chợt nhận thấy mình nhẹ nhõm. Kainene đã biết. Nàng không còn phải lo lắng là Kainene sẽ biết chuyện. Nàng được tự do để thật sự hối lỗi chuyện mình đã làm.
"Đáng lẽ em nên nói cho chị biết, Kainene", nàng nói. "Chuyện chẳng có gì quan trọng cả."
"Dĩ nhiên chuyện chẳng có gì quan trọng. Chỉ là ngủ với người yêu của tao thôi mà."
"Em không có ý như thế." Olanna cảm thấy nước mắt mình trào ra. "Kainene, em thành thật xin lỗi."
"Tại sao mày làm thế?" Giọng Kainene bình tĩnh một cách đáng sợ. "Mày là một người tốt được yêu quý nhất, mày xinh đẹp, mày là một nhà cách mạng, không thích đàn ông da trắng và đơn giản là mày không được ngủ với anh ta. Tại sao mày làm như thế?"
Olanna thở thật chậm. "Em không biết, Kainene, đây không phải là chuyện em cố tình sắp đặt. Em thật có lỗi, tội của em không thể tha thứ được."
"Đúng là không thể tha thứ được", Kainene gác máy.
Olanna đặt điện thoại xuống và cảm thấy lòng mình rạn vỡ. Nàng biết tính của Kainene, biết là Kainene rất khó bỏ qua những gì làm chị ấy đau đớn.