Chương 130: Địa chỉ nhà máy sản xuất thuốc
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 639 chữ
- 2022-02-04 07:10:46
Cô đi vào văn phòng cầm một khung ảnh ở trong ngăn tủ, bức ảnh chụp lúc cắt băng khánh thành. Sau lưng là tòa nhà văn phòng, m8ặt hướng về phía Tây.
Viên Khả đi đến bên cạnh cô, nhìn bức tranh ở trên tường, đây là một bức tranh trừu tượng khổ 13m2 x 0.8m.
Khung ảnh viên vàng, trên bức tranh nền đen có năm đường cong màu đỏ, trắng, xanh da trời, xanh lá cây, và9ng, đường nét rắc rối phức tạp đan xen vào nhau, tạo ra một bức tranh lộn xộn và mượt mà.
Trong bức ảnh, Lý Quốc Cường đang cắt băng khánh thành với ba người đàn ông có tuổi tác tương tự, ở trong góc sau lưng bọn họ có một cô gái mặc sườn xám đỏ đang cầm bức tranh, trong đó có bức tranh này.
Một bức tranh khác cũng ở trong đó, nhưng chỉ chụp được một nửa.
Chắc bức tranh này là quà tặng trong ngày cắt băng khánh thành...
Viên Khả nghi ngờ nhìn cô:
Là sao cơ?
Tô Cẩn giơ khung ảnh lên nhìn chằm chằm người trong ảnh:
Cô không cảm thấy bức tranh này rất quen mắt sao?
Hả?
Viên Khả lại nhìn bức tranh, không hiểu ý cô.
Tô Cẩn đi đến cạnh tường, cô lấy bức tranh kia xuống, lật mặt sau thấy một hàng chữ nhỏ được ghi ở góc dưới bên phải: Quà tặng Lý Quốc Cường cắt băng khánh thành Sở nghiên cứu dược phẩm
23/4/2019 khu Yến Hồ.
Khu Yến Hồ?
Viên Khả kêu lên:
Nhà máy sản xuất thuốc ở khu Yến Hồ!
Viên Khả nhướn mày, nghiêm túc như phát hiện ra đại lục mới.
Lý Quốc Cường và Phương Quỳnh... là tình nhân?
Viên Khả hơi giật mình.
ĐM, người đàn ông này có bao nhiêu người tình hả? Có quan hệ với nhiều người vậy!
Không ngờ Lý Quốc Cường lạ6i thích phong cách vẽ này.
Viên Khả nghiêng đầu từ bên này sang bên kia, nhìn một lúc lâu mà vẫn hoàn toàn không hiểu hàm ng5hĩa của bức tranh này.
Lý Quốc Cường hơn 50 tuổi mà lại thích bức tranh trẻ trung trừu tượng kiểu này.
Ông ta không thích, có người khác thích.
Tô Cẩn thản nhiên nói.
Tô Cẩn không nói gì, lấy bức ảnh ra khỏi khung, cô chỉ vào một người đứng phía sau đám đông trong bức ảnh:
Nhìn kỹ đi.
Cái gì thế?
Viên Khả xích lại, gần như dán mắt vào bức ảnh, cuối cùng đã thấy rõ thứ ở phía sau, ngạc nhiên nói:
Hình như là bức tranh này!
Viên Khả cầm bức ảnh so sánh với bức tranh trên tường, đúng là giống hệt nhau.
Không để ý à?
Cái gì?
Văn phòng của Phương Quỳnh.
Tô Cẩn nhắc nhở.
Cô bác sĩ kia à? b...
Đôi mắt Viên Khả sáng ngời, đột nhiên nhớ ra:
Đúng, trong văn phòng cô ta có một bức tranh giống hệt!
Viên Khả chợt nhớ ra, hôm hai người đến đây, pháp y Tô đã nhìn chằm chằm bức tranh kia.
Không phải giống hệt.
Tô Cẩn chỉ vào bức tranh:
Thoạt nhìn không khác lắm nhưng thật ra cách sắp xếp màu sắc đã thay đổi. Chắc hai bức tranh này là một bộ.
Ừ.
Viên Khá nhẹ nhàng gật đầu, nhìn chằm chằm một lúc rồi đột nhiên quay sang hỏi:
Hai người dùng một bộ tranh, mối quan hệ này hơi...
Đúng vậy.
Lần trước Tô Cẩn nhìn chằm chằm bức ảnh này một lúc lâu, sau đó lại thấy bức tranh tương tự ở văn phòng Phương Quỳnh, trong lòng đã có suy đoán.
Bình thường những món quà quan trọng đều được khắc chữ, dù không có địa chỉ thì ít nhất cũng ghi chú thời gian.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.