Chương 183: Vết thương trên mặt



Tôi...
Vinh Diệu Quốc đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt ông ta đỏ bừng.


Còn muốn nói dối? Có phải ông đã giết Tạ Húc Khang8 không? Thành thật khai nhận đi!
Tiết Linh Âm lạnh lùng nhìn ông ta.
Tôi không làm! Thật sự không liên quan đến tôi!
Người đàn3 ông càng kích động hơn, khuôn mặt đỏ bừng, trên khuôn mặt mơ hồ hiện ra một vết hằn.
Vinh Diệu Quốc vô thức sở mặt, ánh mắt né tránh:
Không cẩn thận va phải.


Hừ, thật sa5o?
Tiết Linh Âm cười lạnh:
Vinh Diệu Quốc, e là lúc ông giết người không cẩn thận bị thương nhỉ?
. Vừa nãy lấy lời khai ở nhà ông ta cô không để ý đến, lúc này khuôn mặt đỏ bừng khiến vết thương rất nổi bật.
Không! Tôi không giết cậu ta!
Vinh Diệu Quốc kích động giải thích:
Hôm nay các cô cậu đến nhà tôi, tôi mới biết nó đã chết, sao tôi có thể giết người được!

Đây là lời nói một phía của ông! Chỉ có vợ ông có thể chứng minh chứng cứ vắng mặt của ông, bà ta yêu thương ông chắc chắn sẽ thiên vị ông, vì vậy chứng cứ vắng mặt của ông không đáng tin!

Tôi không giết người! Cảnh sát, tôi thật sự không giết người!
Vinh Diệu Quốc kích động đến mức đôi mắt đỏ hồng:
Đúng, tôi thừa nhận tội trốn đi là vì sợ, nhưng tôi không giết người!

Ông không giết người thì sợ cái gì?
Vẻ mặt Lý Bạch nghiêm túc, bình tĩnh hơn Tiết Linh Âm nhiều.
Tôi... tôi.


Một tuần trước.
Vinh Diệu Quốc nhớ lại:
Là vào đầu tháng bảy... Con gái Hân Hân của tôi rất nhát gan, sau khi bị Tạ Húc Khang dọa dẫm vẫn luôn mơ thấy ác mộng, thường xuyên khóc lóc tỉnh lại lúc nửa đêm, ngủ không ngon giấc khiển trạng thái tinh thần của con bé rất kém, kết quả học tập tuột dốc, cũng không thích cười nữa...

Ông ta hơi dừng lại, đôi mắt vằn tia máu, vẻ mặt đầy đau lòng:
Lần đó, chị gái Tạ Húc Khang cho chúng tôi một khoản tiền, thật ra tôi không muốn nhận. Nhưng cô ta uy hiếp chúng tôi, nói hoặc là nhận tiền dàn xếp ổn thỏa, hoặc là đừng hòng lấy được một đồng nào, còn nói sẽ tìm cách khác để giải quyết chuyện này! Nhà họ Tạ có tiền có thế, chúng tôi chỉ có thể kìm nén cơn giận, nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng không bù đắp được những tổn thương mà Hân Hân phải chịu...


Đã đến lúc này rồi, nếu ông còn không nói thật thì sẽ không có lợi cho mình.
Nhận ra ông ta đã do dự, Lý Bạch phân tích rõ lợi và hại với ông ta.
Vinh Diệu Quốc im lặng một lát, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào bọn họ:
Tôi không giết người! Tôi chỉ đi gặp cậu ta...

Đi gặp? Lúc nào?
Lý Bạch cầm bút lên, chờ ông ta nói.
Đan Thần Huân híp mắt, dấu vết này 9rất nhạt, có thể vì khuôn mặt quá đỏ nên mới hiện ra.

Vết thương trên mặt ông là sao?
Vết thương này dài 5cm, hình như 6là bị thứ đó cào xước da.

Vì vậy ông tự đi tìm cậu ta, muốn giết cậu ta?
Giọng Tiết Linh Âm lạnh lùng cứng rắn.

Không! Tôi không giết nó!
Vinh Diệu Quốc siết chặt nắm đấm:
Tôi tìm cậu ta là vì muốn dạy dỗ cậu ta, nếu không tôi sẽ không nuốt trôi cơn giận này!

Ông ta kể lại chuyện đã xảy ra...

Vinh Diệu Quốc ngồi chờ trước cửa trường học mấy ngày, thấy đều là người giúp việc đến đón Tạ Húc Khang.

Hơn nữa, sau khi lớp tự học buổi tối kết thúc khoảng mười phút thì người giúp việc mới đến, trong khoảng thời gian này Tạ Húc Khang sẽ đến cửa hàng văn phòng phẩm ở đầu ngõ để mua đồ ăn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.