Chương 202: Đồng nghiệp? bạn gái?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 728 chữ
- 2022-02-06 10:49:37
Đan Thần Huân ngăn cản nhân viên phục vụ trước mặt, khẽ nói với anh ta vài câu, nhân viên phục vụ nam vội vàng gật đầu: 8
Vâng vâng vâng, tôi hiểu...
Nói xong giơ tay gọi một nhân viên phục vụ nữ.
Nhân viên phục vụ nữ vội v3àng chạy đến nghe anh ta dặn dò xong, mỉm cười dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
Sao chị cũng ở đây?
Đan Thần Huân không trả lời vấn đề của cô ta.
Chị đến ăn cơm với bạn, mới đến chưa lâu.
Đan Tuyết Nhu nhìn chằm chằm Tô Cẩn, thấy rất tò mò với cô.
Đan Thần Huân kéo cô ta đi sang một bên, cô ta lập tức hỏi nhỏ:
Cô ấy là ai?
Cô nhìn chằm chằm người kia, một bộ váy đỏ lộ vai, mái tóc dài gợn sóng được buộc gọn gàng, dưới chân đi một đôi giày cao gót 10cm, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ hồng.
Cô ta mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, bước nhanh về phía này.
A Huân!
Cô gái gọi từ đằng xa, giọng nói ngọt ngào trái ngược với vẻ ngoài quyến rũ.
Đồng nghiệp.
Chỉ là đồng nghiệp thôi à?
Cô ta không tin:
A Huân, chị còn không hiểu em chắc, em không ăn cơm riêng với đồng nghiệp nữ. Nói đi! Rốt cuộc đó là ai? Khai nhận thành thật đi!
Người đàn ông nổi giận, cau mày:
Chị về nhà đừng nói lung tung.
Theo lời dặn dò của nhân viên phục vụ n9am, cô ta chọn một góc vắng vẻ gần cửa sổ, chỗ ngồi xung quanh đều trống không, không ai làm phiền.
Anh Đan, xin hỏi a6nh gọi món gì? Trà hay cà phê?
Cà phê đen.
Đan Thần Huân nhận menu, chọn lựa một phần bít tết đầu tiên. Nhân5 viên phục vụ thấy vậy cười nói:
Hôm nay bò bít tết rất tươi mới, mới được chuyển đến chiều nay theo đường hàng không.
Người đàn ông gật đầu, sau khi chọn đồ ăn xong còn dặn dò:
Ba phần chín.
Được, xin chờ một lát.
Nhân viên phục vụ rời đi.
Tô Cẩn dựa vào ghế sofa im lặng cả quá trình, hàng lông mày cau chặt, chờ nhân viên phục vụ mang cà phê lên rồi rời đi, cô mới nói:
Một phần bò bít tết 2390 tệ, mức chi tiêu tối thiểu là 6000 tệ, tiền lương cảnh sát cao lắm à?
Dùng tiền bồi thường xe của cô để mời mọi người ăn cơm, người được lợi lại là tôi mà.
Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, động tác ưu nhã, dáng vẻ ung dung. Tô Cẩn đang định đáp lại thì, thoáng thấy có một cô gái vội vã đi đến.
Ngoại trừ hai chị em nhà họ Lục, A Huân không ăn cơm riêng với cô gái nào, dù đó là đồng nghiệp.
Cô gái này...
Đan Tuyết Nhu đánh giá Tô Cẩn, dáng người nhỏ gầy, quần áo rộng rãi gần như che khuất một nửa dáng người, mái tóc ngắn, trên mặt đeo khẩu trang chỉ thấy một đôi mắt trong veo sạch sẽ. Lần đầu tiên gặp mặt mà cô bé này đã cho người ta cảm giác rất lạnh lùng, quần áo quái dị khác hẳn với những cô gái bình thường.
Đan Thần Huân quay sang, cau mày nhìn người đang tới.
Vừa nãy nhân viên phục vụ nói em đã đến, chị còn không tin. Em chưa từng đến những chỗ như thế này.
Đan Tuyết Nhu tươi cười, lúc thấy cô bé đối diện thì hơi ngạc nhiên, cười hỏi:
Đồng nghiệp của em à?
Vừa nghe nói A Huân dẫn một cô gái đến ăn cơm, cô ta còn thấy buồn bực.
Bạn gái bí mật?
Đan Tuyết Nhu nháy mắt mấy cái, khuôn mặt đầy vẻ mờ ám:
... Được rồi, chị hiểu rồi, còn chưa công khai đúng không?
Đan Thần Huân bất đắc dĩ bật cười:
Chị đi nhanh lên.
Được rồi, không làm phiền em ăn cơm với bạn gái nhỏ nữa.
Đan Tuyết Nhu nói xong vẫy tay với Tô Cẩn, sau đó rời đi.
Đan Thần Huân quay lại chỗ ngồi, đúng lúc nhân viên phục vụ mang bò bít tết đến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.