Chương 208: Có phải là bạn gái không?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 701 chữ
- 2022-02-06 10:49:33
Quất đánh?
Hạ Bân quay sang hỏi:
Sếp, ngày nào Tạ Húc Khang cũng ở nhà với người giúp việc, có phải là di Trương không?
Thẩ8m vấn lần nữa là rõ.
Sắc mặt Đan Thần Huân nghiêm nghị, anh chống tay lên bàn giải phẫu, cụp mắt nhìn nạn nhân.
Yên lặng một l3át, ba người cùng nhau rời đi.
Khuôn mặt Đan Thần Huân không có biểu cảm gì, anh cởi khuy cài ống tay áo, sải bước đi vào phòng tắm.
Cậu chủ, cậu chủ.
Quản gia đi theo đến cửa phòng tắm, cản đường đi của anh:
Cậu không nói cho tôi biết cũng không sao, tôi và nói với bà chủ, để bà ấy tự đến hỏi cậu.
Chủ uy hiếp tôi?
Người đàn ông cười lạnh, đôi mắt đen láy lạnh bằng khiến người ta rùng mình.
Đan Thần Huân và Hạ Bân thẩm vấn di Trương ngay trong đêm, bà ta không thừa nhận từng ngược đãi 9Tiểu Khang, cũng chưa từng dùng thử như thắt lưng để đánh cậu. Thức suốt cả đêm, lúc gần sáng nhóm tổ viên mới nằm sấp trên bàn làm việ6c nghỉ ngơi một lát. Đã hai ngày rồi Đan Thần Huân không chợp mắt, nhóm người Hạ Bân liên tục khuyên anh về nghỉ ngơi, anh đồng ý nhưng5 chỉ về tắm rửa. Đan Thần Huân nổi tiếng là người cuồng công việc, anh ngồi trong văn phòng xem lại tất cả khẩu cung một lần, chín giờ mới rời khỏi đồn cảnh sát. Chỗ ở của anh cách đồn cảnh sát không xa, chỉ khoảng hai ba mươi phút đi đường. Đan Thần Huân ở tầng mười sáu, cửa chính dùng khóa mật mã, vừa ẩn số thứ nhất thì hàng lông mày của anh đã hơi nhúc nhích, lập tức đoán có người đến đây.
Đúng như dự đoán, ngay lúc mở cửa ra đã thấy một bóng người lao ra từ phòng khách...
Cậu chủ!
Ấn Vân Lương đến đây từ tối qua, chờ đợi cả một đêm, trái chờ phải chờ cuối cùng đã chờ được anh quay về.
Quan tâm?
Đan Thần Huân cười khẽ, nụ cười không đến đáy mắt, anh nghiêng người muốn đi qua.
Cậu Huân!
Vị quản gia già chống hai tay lên khung cửa, không cho anh đi:
Tôi già cả đáng thương chờ ở đây cả một đêm, cậu nói thật cho tôi biết được không? Nếu không tôi sẽ mất ngủ mấy đêm liền!
Ông ta sắp nghẹn chết rồi!
Đan Thần Huân chỉ cụp mắt nhìn ông ta
biểu diễn
.
Cậu... cậu không nói cho tôi biết, tôi tự đi hỏi!
Ấn Văn Lương buông tay ra, lùi đến cạnh cửa.
Không phải uy hiếp mà là quan tâm..Quan tâm đó...
Quản gia Ấn cười làm lành, trong lòng tò mò lắm rồi.
Tối qua cô Tuyết Nhu gọi điện thoại nói cho ông ta biết, ông ta không tin nhưng cô Tuyết Nhu sẽ không nói dối.
Lúc đó, trong lòng Ấn Vân Lương vui sướng như điên, cứ như thấy được tình cảnh cậu chủ mặc lễ phục kết hôn. Ông ta không kiềm chế được cõi lòng kích động, liên tục gửi mấy tin nhắn Wechat cho Đan Thần Huân, đáng tiếc anh không trả lời câu nào. Quản gia Ấn không hỏi rõ ràng thì thật sự không ngủ được, thế là đi đường cả đêm.
Khuôn mặt Đan Thần Huân nghiêm nghị, vừa thấy khuôn mặt hưng phấn của ông ta đã biết mục đích khi ông ta đến đây.
Cậu chủ, cô gái kia là ai? Bạn gái à? Quen nhau từ khi nào? Phát triển đến giai đoạn nào rồi? Khi nào về gặp người lớn? Có định kết hôn không?
Vị quản gia già hói một đống cầu, mặt mày hớn hở, chỉ hận không thể thông báo cho thiên hạ cùng biết.
Đan Thần Huân không để ý đến ông ta, đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Ân Vân Lương trợn to mắt, gõ cửa hô to:
Cậu Huân, tôi gọi cho bà chủ đấy!
Nói xong liền lấy điện thoại ra ẩn số:
Bà chủ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.