Chương 209: Tạm thời không phải



Ôi...
Quản gia nặng nề thở dài, khẽ lẩm bẩm:
Tôi đã nói rồi, cậu không thể tự nghĩ thông suốt được, sao cậu lại thích con gái8 chứ? Tự nhiên mừng hụt...



Nói linh tinh gì đó...
Đan Thần Huân hừ lạnh, giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ.


Cậu3 chủ, hôm nay tôi nhất định phải hỏi cậu một câu...
Vẻ mặt vị quản gia già nghiêm túc, đứng thẳng người hỏi anh:
Cậu có thích9 phụ nữ không?


Không phải.
Đan Thần Huân vẫn nói câu đó, khuôn mặt điển trai thản nhiên, không nhận ra sự thay đổi cảm xúc nào.
Ấn Văn Lương lại nặng nề thở dài, cảm giác kích động hưng phấn bị quét sạch. Ông ta lắc đầu đi ra phòng khách, đi được hai bước mới nghe thấy Đan Thần Huân khẽ nói:
Tạm thời không phải.

Ấn Văn Lương không để ý lắm, đi đến phòng khách mới phản ứng lại.
Ông ta quay phắt lại, khuôn mặt già nua sáng ngời.
Ông ta hớn hở chạy đến trước phòng tắm, gõ cửa nói:
Cậu chủ, cậu thích cô gái kia à? Cậu có theo đuổi cô ấy không? Vậy phải nhanh lên, đừng để người khác nhanh chân đến trước!
Cô gái được cậu chủ để ý chắc chắn rất ưu tú, các chàng trai đều thích cô gái yểu điệu tài giỏi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi một cô gái tốt như thế, phải nhanh chóng chiếm trước.
Trong phòng tắm không có tiếng động gì.
Cậu chủ, cô ấy ở đâu?

Cậu chủ, cô ấy thích gì?

Ấn Vân Lương hỏi xong câu này lại ngừng thở, căng thẳng nhìn anh.
Đan Thần Huân cau mày, rốt cu6ộc từ khi nào người nhà và bạn bè đều cho rằng anh không thích phụ nữ thế?

Cậu chủ? Cậu.
Thấy anh không nói gì, quản 5gia luống cuống:
Không phải cậu thật sự.

Ai nói cho chú biết tôi không thích phụ nữ?

Điều này..
Ấn Văn Lương đánh giá anh, ánh mắt lập tức sáng ngời:
Cậu thích phụ nữ à? Không phải..
Ánh mắt lạnh lùng của Đan Thần Huân liếc sang, ông ta lập tức nuốt lại những lời đang định nói, đổi giọng hỏi:
Vậy cô gái đi ăn với cậu vào tối qua là ai? Cậu có ý với người ta à? Có cơ hội phát triển không? Thật sự không phải bạn gái à?


Cậu...

Râm!
Thứ gì đó đập vào cửa khiến cánh cửa rung lên, Ấn Văn Lương ngửa người ra sau, sau đó tiếp tục gào lên:
Cậu chủ, cô ấy tên là gì?


Cút!
Lại một thứ gì đó cứng rắn đập vào cửa, trong phòng tắm vang lên tiếng quát của người đàn ông.

Vị quản gia già mỉm cười không làm phiền nữa, vui tươi hớn hở rời đi...

Sau khi ông ta đi không lâu, Đan Thần Huân đi ra từ phòng tắm, anh vừa tắm rửa xong, mái tóc còn ướt nhẹp, có nước nhỏ xuống.

Anh đổi sang áo sơ mi trắng và quần tây đen, vừa cài cúc áo vừa chuẩn bị quay về đồn cảnh sát. Lúc đi đến phòng khách, điện thoại trong túi quần kêu lên, Đan Thần Huân lấy điện thoại ra thấy trên màn hình xuất hiện
Mẹ đang gọi
. Anh hừ lạnh, quản gia Ấn định loan tin cho mọi người đều biết mới chịu bỏ qua sao?

Anh còn chưa kịp nói gì, giọng nói của bà Đan ở đầu bên kia điện thoại gần như phá vỡ màng nhĩ người ta:
A Huân, con có bạn gái à!



Quản gia Ấn nói cho mẹ biết à?
Đan Thần Huân vừa cài cúc áo cuối cùng, đi đến trước cửa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.