Chương 233: Tên anh trong danh bạ


Đan Thần Huân yên lặng mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn cô chằm chằm, dường như nơi mà ánh mắt nóng rực của người đàn ông nhìn đến cũn8g trở nên nóng bỏng.

Tô Cẩn cau mày, lần đầu tiên bị người ta nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, cô lấy điện thoại trong túi r3a, tập trung vào màn hình.
Tô Cẩn vẫn ngồi ghế sau, cô đang đọc sách. Đan Thần Huân nhìn cô qua kính chiếu hậu, phát hiện thị lực của cô rất tốt, nhờ vào đèn đường ở ngoài cửa sổ mà cũng có thể đọc sách.

Từ nhỏ cô đã không thể ra nắng à?
Anh quan sát nét mặt cô qua chiếc gương. Trên mặt Tô Cẩn không đeo khẩu trang, vẻ mặt bình tĩnh, cô im lặng lật sách, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này.
Thật ra cũng không có gì hay để xem, ngoại trừ công việc thì không ai gọi điện cho cô, nhiều lắm chỉ 9có một số tin nhắn rác. Cô tiện tay lướt qua, vô tình mở danh bạ, người liên lạc đầu tiên trong danh bạ là Trì Triệt, ngoài ra còn có mộ6t người khác. Tô Cẩn nhìn chằm chằm cái tên đó, đầu tiên cau mày, sau đó cười lạnh.

Cảnh sát Đan, anh nhàm chán đến mức nào thể5?
Thì ra sáng nay anh lấy điện thoại vì muốn lưu sổ?
Bên ngoài mặt trời vừa lặn, hoàng hôn dần biến mất, một vầng trăng tròn dân treo cao trên bầu trời.
Lúc này là thời gian cao điểm khi tan tầm, trên đường hơi đông đúc, phải tốn bốn mươi phút để rời khỏi khu nội thành.

Chúng ta làm việc cùng một tầng.
Ý là không cần liên lạc bằng điện thoại.

Sẽ có lúc cần.
Anh cởi cúc tay áo sơ mi, xắn ống tay áo lên để lộ ra cánh tay rắn chắc. Anh cầm cái đĩa không lên, hỏi:
Cần ăn thêm một phần nữa không?

Không cần, bây giờ tôi về nhà.
Cô nói xong liền đứng dậy. Sau khi người đàn ông mang đĩa vào nhà bếp đi ra, trước khi Tô Cần đi còn nhìn giá sách:
Cho tôi mượn mấy quyển tài liệu vụ án nhé?


Cho tôi?
Tô Cẩn lắc đầu:
Tôi xem xong sẽ trả cho anh.

Người đàn ông mỉm cười cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đan Thần Huân đi đến trước tủ sách, lấy hết mấy quyển sách xuống.

Cả bộ có tám quyển, cho cô hết.
Anh dùng túi gói kỹ rồi đưa cho cô.
Bé mèo không hề thích đồ ăn cho mèo, ăn một miếng rồi kêu
meo meo
về phía anh.
Bị nuôi đến mức kén ăn rồi!
Anh vỗ nhẹ đầu nó, lập tức đi làm một miếng bò bít tết cho nó. Lần này bé mèo ăn say sưa ngon lành, chỉ mấy phút sau trong địa đã không còn miếng nào.

Kén ăn y hệt chủ của mày.
Anh nhẹ nhàng vuốt đầu nó, vừa nói câu này, Tô Cẩn đã đi ra phòng khách nên nghe thấy.
Họ Đan (không phải mèo nhỏ), đây là tên mà anh tự ghi chú: Người đàn ông này... Ngày thường trong anh rất thông minh như một nhà thông thái, lúc không có ai lại hơi ngây thơ.

Lưu số để tiện liên lạc.
Ánh mắt người đàn ông ấm áp.
Anh không nói thêm gì nữa mà chỉ tập trung lái xe, nửa tiếng sau đã đến khu Thành Nam.
Tô Cẩn vào phòng ngủ thay quần áo, Đan Thần Huân ở lại phòng khách, anh cho mèo nhỏ ăn.
Cô nói:
Đi thôi...


Người đàn ông đặt con mèo xuống, bé mèo cắn ống quần anh như không muốn anh đi.


Ngoan nào, họ Đan.
Người đàn ông xách nó sang một bên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.