Chương 234: Cô quan tâm đến tôi?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 669 chữ
- 2022-02-06 10:50:14
Chắc chỉ có anh mới gọi tên mình như vậy.
Cô ngoảnh lại thấy người đàn ông ôm bé mèo vào lòng an ủi, ánh đèn trước cửa chi8ều vào khuôn mặt anh để lộ ra sắc mặt hồng hào, dáng người cao lớn thẳng tắp, chiếc áo sơ mi trắng vừa người.
Lần đầu tiê3n Tô Cần nhận thấy một người mặc áo sơ mi trắng lại có dáng vẻ thế này, thậm chí còn khá đẹp trai...
Cô cau mày, không hi9ểu sao mình lại có suy nghĩ như vậy, nhẹ nhàng mím môi nhìn sang chỗ khác, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Bé mèo được dỗ dành xong, c6uối cùng cũng không bám người nữa, sau đó hai người rời khỏi căn hộ. Lúc họ trở lại Tổng cục đã là chín giờ, Đan Thần Huân để lão5 Dương về nghỉ ngơi, anh ở lại trực ca đêm. Anh ngồi xem tài liệu trong văn phòng đến mười một giờ, anh gửi tin nhắn Wechat cho Tô Cẩn:
Cô uống cà phê không?
Đúng như dự đoán, cô gái không trả lời. Thấy điện thoại không nhận được tin nhắn gì, Đan Thần Huân đứng dậy đến phòng trà nước pha cà phê, anh rót một cốc cho Lý Bạch.
Lý Bạch đang viết báo cáo vô tình ngẩng đầu lên thấy sếp đang cười thì cũng hơi ngơ ngác. Không biết đây có phải ảo giác hay không, hình như gần đây tâm trạng đội trưởng Đan rất tốt!
Là có chuyện vui gì sao?
Giấy chứng nhận của cô.
Người đàn ông quay lại phòng giải phẫu, đặt túi tài liệu xuống.
Giấy chứng nhận Pháp y cấp cao.
Anh nhấp một ngụm cà phê, ra hiệu cô mở ra.
Khuôn mặt người đàn ông vui vẻ, anh cầm cà phê dựa vào cạnh bàn nhìn cô.
Đứng một lúc lâu, người đàn ông nghĩ đến chuyện gì đó lại về văn phòng lấy tài liệu.
Tiểu Lý Tử được cưng chiều mà lo sợ, liên tục nói cảm ơn.
Đan Thần Huân cầm bình cà phê định đến phòng giải phẫu, điện thoại lại bảo có tin nhắn đến.
Mở khóa màn hình ra xem giao diện trò chuyện, Tô Cẩn trả lời đúng một chữ
Không.
Người đàn ông vừa đi vừa trả lời:
Cô đang làm gì thế?
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ở trước bàn giải phẫu, Tô Cẩn ngồi trước bàn làm việc ở cạnh đó, trước mặt đặt một quyển sách về giải phẫu, bên trên đầy chữ bé xíu cứ như là từ điển.
Cà phê.
Anh tìm một cái cốc rồi rót đầy, đặt ở cạnh tay cô. Tô Cẩn im lặng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh.
Đọc sách.
Cô gái này đúng là rất kiệm lời, không nói nhiều một câu chữ, tích chữ như tích vàng. Đan Thần Huân cười khẽ, cất điện thoại sải bước đi về phía trước, vài phút sau anh đã xuất hiện ở phòng giải phẫu.
Cô muốn nói gì?
Người đàn ông chỉ nhìn lướt qua đã biết cô có chuyện muốn hỏi. Tô Cẩn cụp mắt nhìn xuống trang sách, khẽ nói:
Hình như anh không cần ngủ...
Buổi sáng anh đi làm, bây giờ lại trực ban, người đàn ông này luôn tràn đầy sức lực như vậy sao?
Cô quan tâm đến tôi à?
Tô Cẩn ngước mắt thấy nụ cười bên môi anh thì khẽ hừ lạnh, tiếp tục đọc sách không để ý đến anh nữa.
Tô Cẩn lấy ra một tờ giấy chứng nhận màu đỏ, đúng là giấy chứng nhận tư cách Pháp y cấp cao, trên đó có con dấu của Tổng cục pháp y.
Một tờ giấy nho nhỏ là ước mơ của vô số người, dù có tranh nhau đến vỡ đầu cũng muốn có. Ở trong mắt cô, đây chỉ là một cái danh ảo, sống không cầm được chết không mang đi được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.