Chương 237: Ngủ


Tô Cẩn ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy như vực thẳm như vòng xoáy, nhìn nhiều sẽ bị hút vào trong đó.

Cô nhìn sang chỗ khác, cầm đĩa đồ 8ăn lên.

Tô Cẩn nuốt từng miếng bò bít tết nhỏ, chất thịt tươi mềm nhưng cô lại không hề cảm nhận được hương vị...

Nhai kỹ nuốt chậm sẽ tốt cho dạ dày, cô là bác sĩ phá6p y thì nên hiểu rõ điều này chứ.
Cô luôn ăn rất nhanh, dường như đồ ăn chỉ là thứ cung cấp năng lượng cho cô, nhét vào dạ dày là được.
Cứ5 thế mãi sẽ không tốt cho dạ dày.
Không sao cả.
Cô cầm sách lên muốn đọc tiếp.
Người đàn ông đột nhiên nghiêng người về phía trước, Tô Cẩn thấy cơ thể anh chỉ cách mình có 20cm, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể anh. Tô Cẩn không nhúc nhích, vô thức ngừng thở. Người đàn ông lấy quyển sách trong tay cô rồi lùi lại, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên:
Uống xong cà phê rồi đọc tiếp.
Cô nhướn mày, dù không muốn nhưng vẫn cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Mùi hương cà phê đen đắng chát quanh quẩn giữa răng môi, còn mang theo chút vị chua, đây là cà phê đen nguyên chất nhất.
Dường như chỉ nhắm mắt, lại như đã ngủ thiếp đi. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của anh.
Ngày thường người đàn ông này luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này đường nét khuôn mặt đã trở nên ôn hòa, không còn sắc bén nữa...

Đừng nhìn tôi chằm chằm, tôi không phải xác chết đầu.
Đan Thần Huân đột nhiên lên tiếng, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng nói thể hiện ra vẻ mỉa mai.
Cô chỉ máy móc nh3ai nuốt, mỗi một lần ăn một miếng.
Cô không quen việc người khác đối xử tốt với cô, nhất là cẩn thận quan tâm như thế.
Tổ Cẩn ăn rấ9t nhanh, chỉ tốn vài phút đã ăn sạch đĩa, người đàn ông cau mày rời mắt khỏi tờ báo.
Khóe môi Tô Cẩn hơi giật giật, anh đã nói câu này rất nhiều lần. Thế nhưng đúng là cô thấy anh không khác gì xác chết, vậy mới miễn dịch với anh chứ. Cô cầm cốc, uống từng ngụm một hết sạch cốc cà phê, sau đó tiếp tục đọc sách.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, người đàn ông dựa vào ghế sofa, anh nhắm chặt mắt không biết đã ngủ chưa... Thật ra Đan Thần Huân chỉ giả vờ ngủ, tuy nhắm mắt nhưng vẫn biết mỗi một hành động của cô gái. Đúng chín giờ, Tô Cần đặt sách xuống, nằm xuống ghế sofa, tiếng động không hề nhỏ chút nào.
Người đàn ông mở mắt ra thấy cô mặc nguyên áo nằm ở đó.
Tô Cẩn uống liền mấy ngụm, cô khẽ liếm môi, khóe môi hơi cong lên.
Người đàn ông nhìn rõ ràng từng biểu cảm nhỏ nhất của cô, anh dựa vào ghế sofa nheo mắt lại.
Tô Cẩn im lặng một lát, ngẩng đầu lên thì thấy anh đã nhắm mắt lại.
Vì tò mò nên anh nghiêng người về phía trước, khom lưng nhìn cô, hơi thở cô gái nhẹ nhàng như đã... ngủ thiếp đi?

Đan Thần Huân đưa tay chạm vào tóc mái của cô, cô gái không nhúc nhích.

Anh lại chạm vào trán cô, vẫn không có phản ứng.

Ngủ nhanh vậy à...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.