Chương 236: Không làm mình chết đói đúng là kỳ tích
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 636 chữ
- 2022-02-06 10:50:11
Mười phút sau, hai người lần lượt rời khỏi phòng giải phẫu, lại gặp Lý Bạch đói gần chết định đến nhà ăn kiếm đồ ăn ở trước cửa thang má8y.
Chào buổi sáng, pháp y Tô...
Anh ta chào hỏi cô rồi cố ý lùi lại một bước giữ khoảng cách.
Tô Cẩn gật đầu, vẻ mặt 3vẫn lạnh nhạt như trước.
Từ Tổng cục đến Giai Cảnh Thiên Thành tốn nửa tiếng, bầu trời tảng sáng, sáng nay cả thành phố bị bao trùm trong sương mù nên thêm phần mờ ảo và thần bí.
Đan Thần Huân làm bò bít tết và pha cà phê ở trong bếp, trong lúc đó Tô Cẩn vẫn ngồi trên ghế sofa đọc sách, lúc này đang cầm một quyển sách lịch sử.
Hiếm khi nào cô đọc loại sách này, đọc xong một trang thì thấy cũng không tệ, sau đó cô đọc say sưa ngon lành, hương thơm của bò bít tết và cà phê cũng không thể làm phiền cô.
Người đàn ông đặt đĩa đồ ăn và cốc cà phê ở trên bàn trà, lấy cho mình một cốc cà phê rồi ngồi xuống ghế sofa.
Anh nhắc nhở đến ba lần Tổ Cẩn mới tỉnh táo lại.
Cô dùng một tay cầm dao dĩa, một tay vẫn cầm quyển sách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trang sách, cắt bò bít tết với dáng vẻ mất tập trung.
Ba người bước vào thang máy, trong thang máy rất yên tĩnh, Lý Bạch dựa sát vào trong góc, ánh mắt nhìn9 sang bên cạnh. Trong lòng thầm nghĩ: Vụ án vừa kết thúc, bọn họ định đi đâu? Thang máy đến tầng 20, cuối cùng anh ta không nhịn được h6ỏi:
Đội trưởng Đan, anh và pháp y Tô.
Đôi mắt đen láy của Đan Thần Huân nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh lùng dọa Lý Bạch không dám nhiều 5lời, vội vàng rời khỏi thang máy trước.
Cửa thang máy đóng lại, Lý Bạch ngơ ngác nhìn cánh cửa không hiểu ra sao.
Chuyện gì đây?
Đan Thần Huân nhìn cô cắt mấy lần mà miếng bò bít tết vẫn không nhúc nhích, thế là anh đặt cốc xuống, kéo đĩa đồ ăn sang.
Tô Cẩn không chú ý đến, con dao trong tay cắt thẳng xuống bàn trà, cô ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh,
Bao nhiêu năm qua, cô không làm mình chết đói đúng là kỳ tích.
Anh lấy con dao trong tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn sự trêu đùa.
Người đàn ông vừa nói vừa thành thạo cắt bò bít tết trong đĩa thành từng miếng.
Tô Cần bình tĩnh nhìn anh, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại thấy hơi xúc động, dường như sợi dây vẫn kéo căng trong lòng hơi rung lên.
Được rồi.
Người đàn ông đầy địa đồ ăn đến trước mặt cô, sau đó cầm cốc lên.
Cô nhìn chằm chằm miếng bò bít tết bị cắt thành miếng nhỏ, cụp mắt che giấu đôi mắt dần trở nên sâu hơn.
Đan Thần Huân tiện tay lấy một tờ báo giấy, dưới ánh sáng mờ tối, khuôn mặt người đàn ông vô cùng tuần tủ. Áo sơ mi trắng đơn giản không che giấu được vẻ cao quý, tay áo được xắn đến khuỷu để lộ ra cơ bắp rắn chắc, cổ áo hơi mở ra.
Tô Cẩn không gặp quá nhiều người đàn ông còn sống, anh là người duy nhất có thể đến gần cô, cũng là người duy nhất mà cô nhìn kỹ khuôn mặt.
Trước kia cô ghét anh, thậm chí còn muốn giải phẫu anh.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hình như cô không còn ghét nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.