Chương 300: Không thể điều tra một lần nữa sao?



Đó đều là những vụ án khá khó giải quyết, qua nhiều năm như vậy vẫn không có manh mối, muốn bắt được hung thủ thật không dễ.
Anh nói thật.

Không thể điều tra một lần nữa sao?
Giọng điệu Tô Cẩn hơi gấp gáp, thể hiện rõ sự căng thẳng.

Đan Thần Huân chưa từng thấy tâm trạng củ3a cô dao động mạnh như vậy, nghiêm nghị nói:
Sao thế? Cô có biết vụ án nào à?

Lại là năm 2013?
Ánh mắt Đan Thần Huân nghiêm nghị, lúc này cửa văn phòng mở ra, Lâm Chí Viễn nổi giận đùng đùng bước ra.
Không ngờ cảnh sát thời nay lại đẹp trai như vậy, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao.

Cãi nhau vì việc trong xưởng à?
Viên Khả dòng tai nghe ngóng nhưng không nghe rõ bên trong đang nói cái gì.
Cả công việc lẫn việc riêng.
Cô thư ký lấy son môi ra, thuận miệng nói:
Thật ra tôi cũng không hiểu vì sao bọn họ lại cãi nhau, trước kia nhà máy làm ăn không tốt, cả nhà ông chủ sống rất hòa thuận, bây giờ làm ăn tốt hơn mà tình cảm gia đình lại dần xa cách!

Thư ký tiếp đón bọn họ, mời bọn họ ngồi chờ5 trong phòng tiếp khách bên ngoài văn phòng, nói là giám đốc đang có khách. Bọn họ đợi khoảng mười phút vẫn không thấy ai rời khỏi văn phòng, sau một lúc lâu đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong.

Nếu không vì mày thì có ai biết không hả?

Hai giọng này rất quen tại, Viên Khả nhận ra đây là giọng của Lâm Vĩ và Lâm Chí Viễn.

Là bố con Lâm Chí Viễn.
Cô khẽ nói với Đan Thần Huân.

Ông tự làm ra chuyện như thể mà còn sợ người ta biết à!


Thằng ranh con!

Vì vậy cô mới quan tâm như thế?

Không.
Tô Cẩn giậ9t mình, cô cụp mắt xuống, hít thật sâu, sải bước đi về phía chiếc xe ở bên kia đường.

Nhà máy gặp khủng hoảng vào năm nào?
Tô Cần hỏi.

Năm 2013...
Cô thư ký đặt thỏi son xuống:
Cũng may ông chủ nhỏ vay được khoản tiền kia, nếu không nhà máy sẽ không thể duy trì đến ngày hôm nay.


Họ thường xuyên cãi nhau à?
Đan Thần Huân hỏi.

Khi bà chủ còn sống thì không, bà ấy không cho bọn họ cãi nhau, sau khi bà ấy qua đời thì không còn ai dám khuyên nữa.
Cô thư ký trẻ lắc đầu, đôi mắt sáng ngời chỉ nhìn Đan Thần Huân.

... Tôi nhớ lúc ông chủ nhỏ mới lên đại học rất thân thiết với ông chủ lớn, là một cậu con trai ngoan ngoãn khiến người ta phải ngưỡng mộ. Lúc ấy nhà máy sắp đóng cửa, anh ta phải đi vay tiền khắp nơi mới giúp nhà máy vượt qua khó khăn. Khi đó hai bố con luôn giúp đỡ nhau, bây giờ... ôi...

Cô thư ký nói xong còn than thở.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, thoáng yên lặng6 rồi bước theo cô...
Nhà máy giày Tân Thời tăng ca cả đêm, tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.

Xem ra quan hệ của hai bố con họ không tốt lắm.
Tô Cẩn đứng bên cửa sổ, khẽ nói.
Thư ký ngồi ở bàn làm việc cách đó không xa nghe vậy, khẽ cười nói:
Chuyện hai người này cãi nhau cũng không có gì mới mẻ, hôm nay cãi nhau, mai lại hòa thuận, không cần để ý đến đâu.

Vừa thấy cảnh sát, ông ta hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.


Cô cảnh sát, là cô à.
Ông ta nhận ra Viên Khả, nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn.
Ông Lâm, chào ông.
Viên Khả khách sáo gật đầu. Đan Thần Huân đứng bên cạnh nói tiếp:
Ông Lâm, chúng tôi có việc muốn hỏi ông...

Đương nhiên là được.
Lâm Chí Viễn đi tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.