Chương 420: Cảm thấy tôi rất xấu sao?
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 602 chữ
- 2022-02-17 04:18:56
Vì sao?
Tôi muốn bỏ nhà đi!
Viên Khả siết chặt nắm đấm như đã đưa ra quyết định, giọng điệu rất kiên quyết.
Tô Cẩn nhìn đối phương, không hiểu ra sao.
Tôi không muốn về nữa.
Viên Khả nói nhỏ rồi co chân lên ghế sofa, hai tay3 ôm đầu gối, tựa cằm vào đầu gối.
Tô Cần bình tĩnh nhìn cô ấy rồi đứng dậy đi vào nhà bếp pha cà phê.
A a a...
Viên Khả tiếp tục trút giậ5n ở trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại kêu gào lên, ghế sofa bị cô ấy làm cho bừa bộn.
Tô Cẩn không quan tâm, pha cà phê xong lại ngồi xuống bàn ăn đọc sách.
Cô rất tập trung, không hề bị cô gái trên ghế sofa làm phiền. Mười mấy phút sau, cuối cùng Viên Khả đã trút giận xong, nằm trên ghế sofa thở hổn hển.
Cô muốn uống cà phê không?
Tô Cẩn cầm bình cà phê rót cho mình một cốc, ngẩng đầu hỏi.
Viên Khả ngồi bật dậy, tóc tai rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận:
Tôi không về, pháp y Tô, cô nhất định phải cho tôi ở lại!
Tô Cần đặt bình cà phê xuống, cô chậm rãi nhấp một ngụm rồi lật sang trang sách tiếp theo, nói nhỏ:
Cô không nói cho tôi biết nguyên nhân, tôi cho cô ở lại thế nào được.
Cô cãi nhau với gia đình à?
Đây là lời giải thích duy nhất.
Viên Khả mím mô9i, nằm ngửa ra trên ghế sofa, đôi chân đạp lung tung khiến bốn cái gối rơi hết xuống đất.
Hành động ngây thơ như một đứ6a bé.
Viên Khả nhìn cô, ngồi dậy dựa vào lưng ghế. Cô gái cúi đầu im lặng một lát, mãi mới khẽ nói:
Ông nội chưa nhận được sự đồng ý của tôi đã quyết định một cuộc hôn nhân cho tôi, tôi còn chưa gặp mặt đối phương!
Cô gái càng nói càng kích động, giọng nói cao hơn:
Pháp y Tô, cô cảm thấy tôi có xấu không? Sẽ không tìm được chồng sao?
Tô Cẩn cau mày, không đáp lại.
Ông nội cảm thấy tôi không lấy được chồng sao? Lại tự ý tìm một ông chồng cho tôi!
.
Viên Khả thật sự không hiểu sao chuyện máu chó như thế lại xảy ra với mình.
Viên Khả lại ngã xuống ghế sofa, đôi chân đạp lung tung, che mặt kêu rên mấy tiếng:
Đáng ghét! Đáng ghét! Tôi ghét ông nội!
Tô Cẩn cau mày không ngước mắt lên, ánh mắt tập trung vào quyển sách. Lần trước cô mượn mấy quyển sách của Đan Thần Huân, đọc nốt quyển này là xong rồi.
Ngay lúc Viên Khả đang kêu gào, điện thoại đổ chuông, Viên Khi nhìn thoáng qua rồi cúp máy, ném điện thoại xuống sàn nhà, Tô Cần liếc nhìn, cầm cốc cà phê đi đến trước ghế sofa, nhìn xuống cô gái đang che mặt:
Nói đi, nhân lúc tôi còn đang kiên nhẫn.
Cô không muốn thì phải nói rõ ràng với ông nội cô.
Đây là đề nghị của Tô Cẩn.
Ông tôi rất cố chấp, không thèm nghe người khác khuyên đầu!
Đôi mắt Viên Khả đỏ hoe:
Trước kia tôi vẫn cảm thấy ông là người hiểu tôi nhất, bây giờ lại không quan tâm đến cảm nhận của tôi. Hừ, ông không thương tôi, bạn của ông còn quan trọng hơn tôi!
Viên Khả lại rơi nước mắt, nằm nhoài trên ghế sofa, hai tay đập mạnh xuống ghế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.