Chương 455: Định sẵn độc thân (2)
-
Pháp Y Ma Cà Rồng
- Mạc Tiểu Đào
- 658 chữ
- 2022-02-19 05:10:17
Nghe vậy, Đan Thần Huân ngạc nhiên, lúc này mới biết cô là trẻ mồ côi, chẳng trách chưa từng thấy người nhà của cô.
Trong mắt người đàn ôn8g thoáng qua vẻ đau lòng, anh yên lặng nhìn theo bóng lưng cô, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cô không tin số mệnh à?
Người phụ nữ nhìn cô,3 trên môi nở một nụ cười sâu xa, lộ ra hàm răng trắng bóng.
N6gười phụ nữ lắc đầu cười khẽ:
Nếu không tin, sao cô quay lại?
Tô Cẩn thả lỏng hàng lông mày, ngồi xuống. Người phụ nữ mỉm cười:
Đưa ta5y cho tôi
Tô Cẩn nửa tin nửa ngờ đưa tay ra, người phụ nữ đột nhiên nắm lấy tay cô, bàn tay siết chặt gần như muốn bóp gãy xương.
Tô Cẩn, chúng ta đi thôi
Đan Thần Huân lại muốn kéo cô đi.
Anh không tin những cái đoán mệnh này, đôi khi nói đúng chỉ vì giói thấu hiểu lòng người.
Không thể tin lời nói của bọn họ được.
Chờ một lát
Tô Cần nói với anh, vẫn nhìn về phía người phụ nữ. Cô hiểu rõ những ẩn ý trong lời nói của bà ta, những nghi ngờ trong lòng cô dần được cởi bỏ.
Cả đời này cũng không thể thoát khỏi tình trạng đó sao?
Thật sự là cô sẽ không thể tìm thấy hung thủ để báo thù cho người nhà ư?
Nếu biết nắm bắt cơ hội thì tất cả đều có thể, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa.
Tôi chỉ tin vào khoa học
Ha ha..
Người phụ nữ vỗ vào chiếc ghế bê9n cạnh, nói:
Vậy tôi xem cho cô một quẻ, không đúng không lấy tiền
Hình như Tô Cẩn vẫn còn do dự, cô đứng yên không động đậy.
Tô Cẩn không nhúc nhích, vô cảm nhìn bà ta, người phụ nữ mở to mắt, tròng mắt gần như muốn trừng ra khỏi hốc mắt, vô cùng hung dữ.
Bà ta nhìn Tô Cẩn không chớp mắt, nửa phút sau mới cúi đầu nhìn vào bàn tay cô.
Bà ta cẩn thận xem xét, ngón tay vuốt ve đường vẫn trong lòng bàn tay cô, bà ta không ngừng lắc đầu, khe khẽ thở dài:
Mệnh bơ vơ... Bi kịch... Bi kịch..
Khuôn mặt điển trai của Đan Thần Huân rất bình tĩnh, anh không nhìn nổi nữa bèn nắm chặt cánh tay Tô Cẩn:
Đi thôi
Tô Cẩn vẫn ngồi yên nhìn người phụ nữ đang xem bói.
Thấy cô kiên quyết như thế, anh đành phải buông tay, bình tĩnh đứng chờ ở bên cạnh.
Tô Cẩn im lặng một lúc, cô lấy một tờ một trăm ở trong túi ra đưa cho bà ta.
Người phụ nữ nhìn tờ tiền nhưng không nhận lấy.
Tôi chỉ mang theo từng này tiền thôi
Tô Cẩn tưởng bà ta chê ít.
Cô có mệnh cách cô đơn, từ nhỏ đã không có người nhà, sống trong bóng tối... Người phụ nữ buông tay cô ra:
Tôi nói đúng không?
Tô Cẩn im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.
Người phụ nữ mỉm cười, tiếp tục nói:
Cô khát vọng ánh sáng, khát vọng được thấy ánh mặt trời, khát vọng được đoàn tụ với người nhà, chỉ tiếc là không có cơ hội, không thể thoát ra khỏi cảnh khốn cùng, bởi vì số mệnh của cô đã định sẵn là cả đời đau khổ!
Người phụ nữ lắc đầu, lập tức cầm tiền rồi nói:
Tặng cô một câu, phải thử những cái mới, không dám bước thì sẽ vĩnh viễn dừng lại tại chỗ, không tìm được cửa đột phá đầu
Tô Cẩn chậm rãi đứng lên, nhìn bà ta một lần cuối rồi rời đi.
Cô gái... Bà ta gọi cô lại:
Hai người không có duyên vợ chồng, nên chia tay sớm đi
Nói linh tinh!
Đan Thần Huân lập tức nổi giận, lạnh lùng quát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.