Chương 456: Định sẵn độc thân (3)


Bà ta lại nhìn về phía Đan Thần Huân, nói:
Cậu xuất thân từ gia đình quyền quý, mệnh cách tốt nhất, cô ấy lại định sẵn sẽ độc thân, vốn dĩ đ8ường vận mệnh của hai người không nên giao nhau, cho dù ở cạnh nhau cũng kết thúc trong bi kịch! Cô gái, khuyên cô một câu, nếu sớm biết số 3mệnh con người là như thế, không bằng sớm từ bỏ, hai người.


Bà ta thoáng dừng lại:
Không có duyên vợ chồng


Khuôn mặt Đan 9Thần Huân u ám, anh kéo Tô Cẩn rời đi.

Những người thân khác thì sao?


Chết hết rồi
Cô ngước mắt, đôi mắt hơi đỏ nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh:
Ông bà nội, ông bà ngoại, bố mẹ, em trai, chết hết.

Đan Thần Huân ngạc nhiên nhìn cô, trong chốc lát bầu không khí cứng đờ, trong xe yên lặng đầy chết chóc.

Gia đình em đã xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng anh đã hỏi ra vấn đề luôn kìm nén trong lòng.
Tô Cẩn lẳng lặng nhìn anh, mãi không nói ra một câu nào.
Không muốn nói thì đừng cố, chờ em suy nghĩ kỹ lại.


Bọn họ chết rồi
Tô Cẩn đột nhiên nói, giọng cô rất khẽ khàng, âm cuối hơi khàn như đang kìm nén điều gì đó.
Người đàn ông bước đi rất nhanh, không ngừng lại một giây nào, đáy mắt lạnh bằng.
Lên6 xe, anh vẫn im lặng, ánh mắt sắc bén nham hiểm.

Anh tin à?
Cô đột nhiên hỏi với vẻ mặt thản nhiên.
Nghe vậy, Đan Thần Huân đột nhiên đạp phanh xe, xe dừng lại giữa đường, cũng may trên đường không có xe khác.
Anh đỗ xe ở ven đường rồi mới ngoảnh lại nhìn cô:
Tôi hỏi em.

Cô gái nhìn anh.

Em không tin sao?
Nế5u cô không tin sao lại dừng bước, thậm chí hỏi thăm?

Tôi tin!
Bà ta có thể nói ra thân thể của cô, điều này đủ khiến người ta tin tưởng.
Tô Cẩn rất để ý câu nói kia của bà ta, rằng cô vĩnh viễn sẽ không tìm thấy hung thủ...

Lời nói của bà ta có tác động đến em không?


Tôi tin vào bản thân mình
Vận mệnh do mình tạo ra, không thể chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ ai.

Thật sao?
Vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc:
Em sẽ từ chối tội vì bà ta sao?


Không có lời nói của bà ta thì tôi cũng từ chối anh
Khuôn mặt cô lạnh nhạt.
Đan Thần Huân cau mày nhìn cô, ánh mắt phức tạp:
Tô Cẩn, cho dù em từ chối thì tôi vẫn là đồng nghiệp, là bạn của em, em có thể nói cho tôi biết chuyện gia đình em không?


Anh muốn biết cái gì?

Đan Thần Huân hoảng sợ khi thấy trong mắt cô thoáng qua vẻ buồn bã rồi biến mất. Cô cụp mắt, không thể nhìn ra bất kỳ dao động tâm trạng nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Bị bệnh sao?
Anh không nỡ hỏi nhưng rất muốn biết rõ.

Không
Giọng cô dần khàn đi.

Em..
Anh không biết nên an ủi cô ra sao, chỉ đưa tay muốn chạm vào tay cô.

Tô Cẩn lùi lại dựa vào lưng ghế, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên mặt biển nơi xa nổi lên từng cơn sóng, sóng biển đánh vào tảng đá tạo ra từng bọt nước lớn.

Vẻ ngoài Tô Cẩn vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.

Cô siết chặt nắm đấm cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng không kìm được đôi mắt càng lúc càng đỏ.


Chuyện xảy ra khi nào? Khi em 10 tuổi sao?
Cả nhà gặp chuyện không may, điều đầu tiên mà Đan Thần Huân nghĩ đến là tai nạn xe cộ.

Anh nhớ cô từng nói không thể thấy ánh mặt trời từ sau năm 10 tuổi, vì vậy có suy đoán như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.