Chương 574: Án trong án (4)


Quản gia Diệp nhà họ Lăng đang áp sát tại vào cửa, nghe ngóng tiếng động trong phòng ngủ.


Quản gia Diệp
Lương Tiêu đi đến8 sau lưng ông ta, khẽ gọi.
Bên cạnh chân anh ta có mười mấy chai rượu, cúc áo sơ mi trên người đã cởi ra hết, phía dưới mặc quần thể thao rộng rãi, chân để trần, trên mặt râu ria xồm xoàm, sa sút như một tên lang thang.
Cạnh giường có mấy bãi nôn trộn lẫn với mùi rượu, cả căn phòng hội thổi khó ngửi.
Anh ta lập tức ném chai xuống mặt đất, một nửa số rượu trong chai đổ hết trên thảm.
Lăng Thiên Lâm lảo đảo đứng dậy, chỉ vào bọn họ:
Các cậu... đánh với tôi một trận!


Ha... Đúng là không đáng.
Lăng Thiên Lâm co chân lại, hai tay đặt lên đầu gối, đầu cúi rạp xuống, giọng nói khàn khàn:
Nhưng cô ấy là người đầu tiên mà tôi thích, ha ha, có lẽ cũng là người cuối cùng!

Anh ta thở dài, ngửa đầu uống một ngụm rượu, rượu tràn ra khóe môi chảy xuống cằm.
Trong phòng ngủ tối đen, vừa vào cửa đã ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Đan Thần Huân và Lương Tiêu đi vào, bọn họ bật đèn trong phòng ngủ.

Cậu muốn uống đến chết hả?
Lương Tiêu đi đến cạnh giường nhìn đống rượu, gần như toàn là Whisky, hàm lượng cồn không hề thấp.
Đan Thần Huân đóng cửa lại, chậm rãi bước đến gần, cau mày:
Cậu dành cho cô ta tình cảm sâu đậm, nhưng qua nhiều năm vậy rồi cũng nên buông bỏ thôi.

Anh thoáng dừng lại, giọng điệu nặng nề:
Thiên Lâm, đừng trách tôi nói một câu không hay, Hứa Lê không đáng để cậu tra tấn bản thân như thế?
Nghe vậy, Lương Tiêu quay sang nhìn anh, anh ta không hiểu có chuyện gì, nhưng từ trước đến nay Đan Thần Huân luôn nói năng thận trọng, có thể khiến anh nói ra lời này chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Rèm cửa trong phòng ngủ rộng lớn đóng chặt, Lăng Thiên Lâm ngồi trên mặt đất trước giường.
Anh ta dựa vào mép giường, một tay cầm chai rượu, một tay che mắt, nheo mắt nhìn về phía cửa.
Quản gia quay lại thấy bọn họ thì như tìm được cứu binh, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chủ Đan, cậu c3hủ Lương, cuối cùng các cậu cũng đã đến!
Vị quản gia già lo lắng đến mức đổ mồ hôi trán:
... Cậu chủ Đan, từ hôm các cậu đi, cậu9 ấy vào phòng rồi không ra nữa


Không ăn gì sao?
Lương Tiêu đi tới gõ cửa:
Thiên Lâm? Thiên Lâm?


Vẫn chưa ăn,6 còn không cho phép người khác đi vào
Quản gia trả lời.
Lương Tiêu lại gõ cửa:
Lăng Thiên Lâm, mở cửa!

Anh ta l5iên tục gõ cửa mấy lần nhưng không thấy bên trong có tiếng động gì, thể là ra hiệu cho Ly Dã và Ly Kiêu đứng bên cạnh:
Phá cửa!

Hai vệ sĩ dùng sức xô cửa, sau mấy chục lần, cánh cửa bật mở...

Nhìn dáng vẻ này của cậu, có thể đánh thắng ai chứ?
Thấy vẻ hung dữ trong mắt anh ta, Lương Tiểu biết anh ta không sao, thế là nói đùa.


Coi thường tôi? Hừ, đi.
Anh ta đi mấy bước về phía trước, túm lấy cổ áo Lương Tiêu muốn kéo đi.

Mùi trên người Lăng Thiên Lâm rất nồng nặc, cứ như mấy tháng rồi không tắm rửa, Lương Tiêu nhăn mũi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Pháp Y Ma Cà Rồng.