Chương 121: Kí kết khế ước máu với dạ nguyệt


Không khí như ngừng lại trong chớp mắt, Tử Nguyệt trở về vị trí cũ.

Ngày vẫn là ngày hôm đó, một ngôi sao cũng không8 có.
- Sau khi kí khế ước, linh hồn của ta và nàng sẽ kết nối với nhau, ta phân cho nàng chín đuôi truyền thừa của Yêu Hồ, có lẽ như vậy sẽ có thể cứu mạng nàng.
- Hạo Thần chàng... Không! Tuyệt đối không!
Nói thì đơn giản dễ dàng, nhưng dùng cấm thuật sẽ phải trả giá đắt, Bách Lý Hạo Thần không hề nhắc đến cái giá phải trả là gì, tức là nàng không thể tiếp nhận cái giá này.
Nhưng, việc đã đến nước này, nàng đã không có quyền nói không được.
Tử Nguyệt hét lớn.
Một kiếm đâ5m xuống, kiếm khí hai màu tím xanh như song long hí phượng, lướt qua toàn thân, chuyển tới thân kiếm, kiếm Tinh Khuyết kêu vang, tiếng rồng ngâm vang mãi!
- Nguyệt... Nàng là ánh trăng sáng của ta, ta sẽ không để nàng chết.
Hắn thành kính nói.
Tử Nguyệt không do dự, chịu đựng nỗi đau khi kiếm khí bùng nổ, đột phá cực hạn, điều động toàn bộ lực lượng có thể vận dụng, giơ lên kiếm Tinh Khuyết cực kì nặng nề, lại hét lớn:
- Thanh Hà Lưu Quang Tỏa!
Nhanh hơn!
Yêu lực màu xanh lá cây đã trở nên rất yếu ớt! Chỉ chớp mắt sẽ bị phá vỡ!
Giọng nói của Kiêu Dạ khiến xương cốt của Tử Nguyệt chợt đau nhức:

Thêm lần nữa!

Huyền khí chôn vùi, thay phiên biến mất, đất đai lại trở về lúc ban đầu.
Vạn vật yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.
Những hòn đá ở xung quanh lấy nàng làm trung tâm, xo6ay tròn, bay lên cao, vỡ thành phấn vụn!
- Thanh Hà Lưu Quang Tỏa !
- Oành!
Ánh sáng lấp lánh hình thoi lại bao trùm không gian chảy loạn đang bạo động bên trong, dùng lực lượng không thuộc về thế giới này, chậm rãi thu thập chúng...
Hơi ngừng lại, nói tiếp:
- Vậy nên... Chúng ta, kí khế ước đi.
Trong lốc3 xoáy cuồng bạo, đếm được vô vàn dị vật huỳnh quang, đang sắp không áp chế nổi uy năng thôn tính vạn vật!
Tử Nguyệt9 giơ kiếm, hai màu ánh sáng tím xanh bùng nổ quanh người nàng!
- Nàng chết, ta cũng không muốn sống một mình.
- Hạo Thần!
Yêu lực màu xanh lá cây biến mất, Tử Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, những giọt mồ hôi lạnh lăn trên khuôn mặt trắng như giấy, cả người nàng không ngừng run rẩy, cuối cùng, bởi vì không chịu nổi lực lượng bá đạo kia, bị kiếm khí phản phệ!

Vẫn không được! Phải dùng Thanh Hà Lưu Quang Tỏa thu thập không gian này!

Nó vẫy đuôi hồ ly:
- Ta là Thiên Hồ, ngoại trừ Cửu Vĩ Thiên Hồ, là tồn tại huyết thống cao nhất.
Trong thiên địa, chỉ có cánh cửa lớn của chùa Thanh Lương lẻ loi đứng sừng sững, trên cửa viết ba chữ
Thanh Lương Tự
, không nghiêng lệch.
Kỳ tích!
Trong mắt Bách Lý Hạo Thần, địa vị, quyền thế, hay hy vọng gì đó đều không quan trọng bằng tính mạng của cô nương trước mắt!
Hắn chưa bao giờ muốn cái gì...
- Khế ước?
Toàn bộ lỗ chân lông trên người Tử Nguyệt dựng lên.
Hai giọt máu hòa quyện vào nhau, bay lên trên, lơ lửng trong không trung!
- Bành!
Tử Nguyệt cố gắng dung chút sức lực cuối cùng, xoa nắn gương mặt đã biến thành hồ ly, đáy mắt thoáng hiện sự áy náy:
- Ta thật sự xin lỗi chàng... Chàng biến thành thế này, cũng bởi vì ta...
Lúc đầu là muốn... để cho phụ hoàng lựa chọn một cô gái làm Vương phi của hắn, sau đó đưa mẫu phi đến đất phong, sống cuộc sống tiêu dao tự tại, không có tranh giành hơn thua. Nhưng hoàng huynh lại không thích người huynh đệ là hắn, hết lần này tới lần khác giết chết chín vị Vương phi của hắn, khiến hắn không thể thực hiện được nguyện vọng nho nhỏ ấy của mình.
Hắn cảm thấy oán hận với sự bất công của thế giới này, nhưng sau đó mới phát hiện, tất cả cũng bởi vì nguồn gốc của hắn. Nhưng, bây giờ nhờ nguồn gốc này mà hắn có thể cứu mạng nữ nhân mình yêu, hắn cảm ơn trời xanh, đã cho hắn dòng máu này.
Song long chợt đánh trúng rãnh trời, lập tức trải rộng toàn bộ không gian chảy loạn!
Chỉ một khắc, liền hợp thành tỉ tỉ lưu quang hình thoi, bao trùm ở rãnh trời cao trăm thước, vững vàng khóa lại!
Tử Nguyệt hơi sửng sốt, suy yếu nói:
- Ta chúc chàng có thể sớm nghiền nát hư không, trở lại Hồ tộc, nơi đó mới là nhà chàng, mà chàng... Chỉ cần chút thời gian.
- Tương lai ta có thể tu thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, hoặc có thể cứu mạng nàng.
Truyền thuyết nói rằng, Cửu Vĩ Thiên Hồ có chín cái đuôi, cũng có chín cái mạng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó:
- Nhưng, bây giờ còn kém rất xa.
Nàng run rẩy hỏi.
Kiêu Dạ không thể rời đi kiếm Tinh Khuyết trong khoảng thời gian dài, nhưng hắn trịnh trọng hứa hẹn:
- Ta biết được từ trong trí nhớ truyền thừa của Hồ tộc.
Phàm là yêu tộc, chỉ cần sau khi thức tỉnh, có thể tiếp thu tất cả trí nhớ truyền thừa của chủng tộc:
Năm ngón tay nhỏ yếu run rẩy, ngay cả chính nàng cũng kinh ngạc không biết hai tay mình rốt cuộc đã làm thế nào để vẽ ra kiếm kia, vừa nãy dường như trong cơ thể bộc phát ra một loại lực lượng không thuộc về nàng!
Kiếm khí hoành hành, như ngựa hoang đứt cương, chảy qua đại huyệt trong cơ thể, gân mạch lập tức bị hủy, Thất Tinh Nguyên Hải vỡ tan, trong miệng nôn ra một đống máu, dù Dạ Diên có ở đây, e rằng cũng không thể cứu nàng trở về.
- Tách tách tách!
Từng tấc, từng tấc, dùng hết toàn lực, khe hở không gian được tu bổ, mà không cần dùng Tinh thạch thần phẩm, không dùng phong ấn, mà bị hình thoi kì dị của Thanh Hà Lưu Quang Tỏa từ hai màu xanh tím khóa chặt, vá lại!
Một tay Tử Nguyệt chống chuôi kiếm, quỳ một chân xuống đất, mặt hoảng sợ.
Giơ cánh tay nhỏ nhắn xinh đẹp ra, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Rung động!
Đây rốt cuộc là loại lực lượng gì?
- Ngươi vẫn chưa nói cho nàng biết ư? Thân phận của ngươi.
Kiêu Dạ nhìn hồ ly trong ngực cô gái, giống như tùy ý, đáy mắt lại thoáng hiện sự mạnh mẽ.
Hắn không tranh, không cướp, không ăn trộm, không lừa gạt!
Một thân một mình, chỉ để bảo vệ người phải bảo vệ, mẫu phi của hắn.
- Ngươi sẽ không chết.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng trắng xẹt qua đáy mắt, trong ngực bỗng nặng hơn, hồ ly xông vào trong ngực nàng:
- Ta, Bách Lỹ Hạo Thần, lấy máu Hoàng thất Chu Tước, danh nghĩa con cháu Hồ tộc xin thề, ký kết khế ước máu cùng Dạ Nguyệt, suốt đời suốt kiếp, không rời không bỏ!
Thoáng chốc, ánh sáng đỏ phóng lớn!
Kiêu Dạ xuất hiện trước mặt nàng, cẩm bào hai màu đen xanh cùng rơi xuống đất, màu xanh của hoa Phượng Hoàng và màu xanh của bướm đêm tung bay theo hắn...
- Kiêu Dạ... Ta sẽ chết sao?
- Chỉ là khế ước ngang hàng mà thôi... Đừng sợ...
Giọng nói ôn nhu cám dỗ truyền tới, y như dụ dỗ con nít vậy, không nói ra được giọng nói dịu dàng, hai mắt hồ ly phát sáng:
Tách ra sương máu!

Huyết khế!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.