Chương 122: Gặp ngươi là may mắn của ta


Luồng khí ấm nóng lan khắp toàn thân, yêu lực truyền vào trong cơ thể.

Nàng ôm Thiên Hồ trong lòng, giống như ngườ8i đang bị sốt cao nhưng quyết không nhụt chí, miệng lẩm bẩm:
Dưới ánh sao trời, một con Hồ yêu trắng như tuyết đang ngủ say, bị một luồng yêu lực màu xanh lá cây mờ mờ bao quanh, đuôi hồ ly tùy ý rơi trên mặt đất, gọi thế nào, cũng không tỉnh.
- Kiêu Dạ, hắn sẽ ngủ bao lâu?
Ngày ba mươi tháng Năm.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, khu rừng bị đàn dơi tập kích đến mức thương tích đầy mình, nhưng nơi đây lại là một nơi ít cây cối xung quanh, hai mắt nàng nhắm chặt, nàng ngủ say, rất say.
Lâu Mộng Điệp tiếp tục an ủi.
Tử Tịch gật đầu, khẽ nói:
Môi nàng khẽ run, nếu không phải ý chí chống đỡ, nàng có thể ngã xuống ngay bây giờ.
- Bởi vì bị kích thích mãnh liệt và thiếu sót lực lượng, sau khi hắn tỉnh lại, khả năng phục hồi hoàn toàn như cũ rất thấp, hắn sẽ chỉ biết đến truyền thừa huyết mạch của tộc Hồ Yêu, đương nhiên, huyết khế sẽ không bị phá bỏ, ngươi có thể lợi dụng mối quan hệ này, thành lập lại tình cảm giữa hai người.
Mạng của Cửu Vĩ Thiên Hồ có thể cứu nàng không? Kiêu Dạ thấy đây là điều không thể, bởi ngay cả trưởng lão Cửu Vĩ Thiên Hồ tu luyện bao năm nay còn không dám làm chứ đừng nói đến đổi mạng! Nhưng, thời khắc này đang phản đối quan niệm của hắn, cũng thay đổi hoàn toàn cách nhìn của hắn với Bách Lý Hạo Thần.
Yêu lực có tính chất sinh mạng không gì có thể sánh được, cứu Tử Nguyệt thoát khỏi cái chết, phục hồi gân mạch cho nàng, phục hồi Thất Tinh Nguyên Hải!
Kiêu Dạ cảm thấy khiếp sợ, mơ hồ đoán được một số bí mật mà người thường không thể nghĩ tới.
Kể từ đêm bắt đầu, Tử Nguyệt luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Mặt nàng lạnh lùng như sương sớm.
Kiêu Dạ chưa bao giờ thử nói đoạn văn dài như vậy, nhưng lần này, hắn phá lệ, bởi vì Bách Lỹ Hạo Thần.
Đã có lúc, nàng vì một người nam nhân không thương nàng, phản bội nàng mà khóc lóc thảm thương, từ đó bỏ lỡ một người, Bách Lý Hạo Thần từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng, sủng ái nàng...
Kiêu Dạ đang đợi nàng, chờ nàng khôi phục tinh thần.
Thành lập lại có mấy ý nghĩa? Tử Nguyệt cảm giác mình như bị sét đánh. Giống như toàn bộ thứ nàng có từ trước tới nay lại trở về không có. Những thứ nàng để ý đều bị xóa bỏ một cách vô tình.
Là ai đã cưới đi tất cả những thứ này?
Hắn khẽ mỉm cười, giống như thanh hoa nở rộ.
Nghe nói trong thành giới nghiêm, tin tức ngừng ra vào, Tử Nguyệt quyết định dựng trại trong rừng cây, có lẽ bởi không muốn nhìn thấy mặt những thứ dơ bẩn trong Đế đô, cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh, chôn giấu những ưu tư.
- Hạo Thần đâu?
- Cuối cùng tỷ cũng tỉnh!
- Ừ.
Ngày mùng một tháng Sáu.
- Kiêu Dạ! Ngươi nói đi, rốt cuộc Bách Lý Hạo Thần đâu rồi?
Tử Nguyệt dường như đã dùng tất cả khí lực để hỏi câu hỏi này.
Tử Tịch vui sướng nhướn lông mày, nhưng sau đó hơi sửng sốt, nhìn cánh tay bị nắm chặt của mình, chần chờ một lúc, nói:
- Kiêu Dạ sẽ nói cho tỷ.
Tử Nguyệt chớp chớp mí mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra vẫn chưa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, câu hỏi đầu tiên chính là:
- Có chuyện còn cần nói cho ngươi biết, tàn hồn cuối cùng của Uyển Túc Phi hóa thành trí nhớ của Dạ Diên, vậy nên, dù ngươi có thu thập đủ mười hai viên Nguyệt Minh Châu, hắn cũng không thể quay về. Nhưng... ngươi cũng đã thấy năng lực cứu chữa của Nguyệt Minh Châu, có lẽ nhờ Nguyệt Minh Châu mà Bách Lý Hạo Thần sẽ tỉnh trước thời hạn.
Mỗi khi trước mắt Lâu Tử Nguyệt là một màn sương mù dày đặc, Kiêu Dạ luôn có thể chỉ cho nàng thấy vấn đề, hắn tỉnh táo, nhìn xa trông rộng, vừa là thầy vừa là bạn.
- Kiêu Dạ, ngươi là người thầy tuyệt vời của ta. Gặp ngươi là may mắn của ta.
- Xem ra đây là lời ca ngợi lớn nhất đối với ta.
Cổ tay trắng đeo vòng ngọc thanh hoa, tỏa ra ánh sáng yêu kiều.
Đứng bên cạnh thiếu nữ là một thiếu niên trẻ tuổi, cậu rảnh rỗi quá nên đứng gảy gảy lá trên cây long não.
- Ta thật sự xin lỗi chàng, cũng thật sự xin lỗi Dạ Diên...
Nàng muốn gặp đôi mắt xanh đen kia, chỉ tiếc, cơ hội chỉ đến một lần, không nắm bắt được, liền biến mất.
Cuối cùng, nàng buông xuống Thiên Hồ, thu lại bi thương, biến bi phẫn thành năng lượng!
- Không gian trong Tinh Khuyết không thích hợp với hồ ly, nơi thích hợp nhất chính là không gian trong Nguyệt Minh Châu.
- ... Ít thì ngàn năm, lâu thì vạn năm, cũng có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại... Hơn nữa...
Kiêu Dạ hiếm khi do dự.
Nhưng lần này, hắn do dự rất lâu.
Trong lòng Tử Nguyệt đã sớm lạnh lẽo từng chút từng chút một.
Giọng hắn lúc nói chuyện không hề run rẩy, hắn không muốn khiến nàng sợ.
Kiêu Dạ thấy rõ nhất, quanh ng9ười Tử Nguyệt mù mịt khí tím, tượng trưng cho năng lượng của nàng, trên móng vuốt của Thiên Hồ rạch một vết máu dài, đặt 6trên tay Tử Nguyệt, sắc đỏ của huyết khế tượng trưng cho chấp niệm của Hạo Thần, cũng biểu thị năng lực của khế ước đang 5duy trì máu trong huyết mạch.
- Hạo Thần... Hạo Thần...
- Nguyệt! Ta ở đây3!
Nàng lại phải đi đâu để tìm Nguyệt Minh Châu bây giờ? Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên cái tên, Thương hội Tụ Nguyên!
Kiêu Dạ nói:
Khe hở không gian, Khí linh giả, Giáo đình Hắc Ám, Ám Phong... Những tên này lần lượt nổi lên. Nàng phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
Nàng nửa quỳ bên hồ, ôm lấy hồ ly, một giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống:
- Như Ý Vạn Yêu không phải trạng thái mà người vừa thức tỉnh như hắn có thể thành công, ngay cả Hồ tộc trưởng thành cũng không dám tùy tiện sử dụng. Hơn nữa chi vì cứu ngươi, sau đó lại ký huyết khế với ngươi, lại sử dụng cấm thuật cho ngươi mượn lực lượng trong tương lai của hắn. Cho nên Hồ tộc vì bảo vệ mình, khởi động trạng thái ngủ đông.
- Hắn sẽ ngủ trong bao lâu?
Cảnh vật trước mắt liên tục thay đổi, chớp mắt liền đi tới bên trong không gian Tinh Khuyết.
Gặp rồi lại khiến tim nàng đau đớn.
- Tử Tịch, Nguyệt tỷ tỷ chắc chắn sẽ tỉnh lại. Kiêu Dạ huynh đã bảo đảm với ta như vậy.
- Huynh ấy chưa bao giờ lừa chúng ta, chúng ta phải tin tưởng huynh ấy!
Bề ngoài nhìn như mười hai tuổi nhưng tướng mạo thì tuấn tú hơn hẳn những thiếu niên bình thường, biểu cảm lại càng thêm kiên nghị, trên gương mặt trắng nõn không tì vết được đôi đồng tử tròn ánh lên sắc tím tô điểm thêm, bất kể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nữ tử đang bất tỉnh kia, lâu lâu trong ánh mắt cậu lại ánh lên sự mong chờ .
Chẳng biết từ lúc nào mà tay lại thấy nặng trĩu, cậu hơi sửng sốt, phát hiện Mộng Điệp đã đứng bên cạnh từ lúc nào, còn kéo tay cậu, nói:
- Sau khi hắn tỉnh lại, rất có thể sẽ quên ngươi.
- Có ý gì?
Đã qua năm ngày kể từ trận hạo kiếp kia, Tử Nguyệt cũng nhàn nhã trôi qua năm ngày.

Nàng tựa vào cạnh cây long não, tùy ý nhìn về phía xa, Tử Tịch và Mộng Điệp đang cười đùa.

Bọn họ đang tuổi thanh xuân, vô ưu vô lo, thật sự hy vọng bọn họ có thể tiếp tục sống cuộc sống vui vẻ nhưu vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.