Chương 284: BẮC ĐƯỜNG THÀNH CHỦ CŨNG THÍCH CON PHẢI KHÔNG?
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1384 chữ
- 2022-02-06 11:23:30
Con gái và cháu gái đều muốn tìm về trượng phu và phụ thân mình, cái này ông hiểu rõ, cũng giống như lòng muốn tìm được con gái của mình thôi. Nhưng 8mà xé rách không gian rất nguy hiểm, mà chuyện này còn không phải chuyện nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất chính là lòng người.
Tây Môn và Bắc Đư3ờng, hai cái họ này đại diện cho cái gì, bọn họ đều không hiểu nhưng ông biết. Bọn họ đã từng là đỉnh cấp thế gia xưng bá đại lục Huyễn Thải, về sau9 đột nhiên tàn lụi đi nhưng mà cho tới bây giờ vẫn có thể xưng bá một phương.
Chúng nó đại đại diện cho sự nguy hiểm.
Bách Lý Hạo Thần khẽ giật mình, nhìn Lâu Tử Nguyệt một chút, trong mắt lướt qua sự vô tội.
Lâu Tử Nguyệt đau lòng, cũng cảm thấy Hạo Thần thực xui xẻo chịu một cái tội oan, mà ngoại trừ mấy chữ
mất trí nhớ
ra, không thể giải thích kỹ hơn được.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Lâu Tử Nguyệt biến sắc, nếu những người thân của nàng, bạn bè đều muốn hỏi vị phu quân tương lai của nàng một lần, vậy Bách Lý Hạo Thần thảm rồi?
Cả người Lâu Tử Nguyệt vô thức hơi rụt lại, sắc mặt trốn tránh nói:
- Cứ sống như vậy thôi.
Lâu Như Họa nhìn phản ứng của nàng, sắc mặt sững sờ, trong lòng chua xót:
Lâu Trạch Thiên nhíu mày, cơn tức trong lòng cũng hạ xuống, trong một giây ông đã hiểu được ý của Bách Lý Hạo Thần, chuyện này là chuyện nhỏ nhưng chuyện của con gái và cháu gái ông còn chưa giải thích rõ được. Cho tới bây giờ ông cũng không nghe được Tử Nguyệt gọi Như Họa một tiếng mẫu thân.
Lời của Bách Lý Hạo Thần rất được lòng của ông, ông liền nảy sinh chút hảo cảm với hắn, một lần nữa xem kỹ tiểu tử này.
- Được, chúng ta đi ra nói chuyện.
Lâu Tử Nguyệt nghi ngờ, kinh ngạc nhìn Bách Lý Hạo Thần, vừa rồi hắn đã nói nhỏ gì với ông nội nàng mà ông lại không tức giận nữa?
Bách Lý Hạo Thần nhận được ánh mắt nghi ngờ mà Tử Nguyệt ném qua cho mình, hắn chỉ nhìn nàng nở nụ cười đắc ý.
Lâu Như Họa đứng một bên nhìn thấy cảnh này cũng hơi sững sờ, hóa ra bọn họ đã ăn ý đến mức này...
Nhưng mà đánh chết ông cũng không thừa nhận là vì có người trợ giúp ông mới đồng ý để con gái mình
xuất giá lần hai
! Cũng càng không thể tươi cười với cái tên đàn ông cướp đi cháu gái của ông được!
- Nếu ta không lay chuyển được hai mẹ con các người thì hai đứa cứ ở lại đây đi. – Lâu Trạch Thiên bỗng nhiên nở nụ cười như hoa cúc, cười cực kì tươi, nhìn Bách Lý Hạo Thần. – Tiểu tử ngươi, nói mất tích là mất tích, trước đó còn chưa viết xong hưu thư, ngươi muốn cháu gái ta lấy ngươi xong lại phải làm góa phụ sao?
Nghe được nửa câu đầu lúc, Lâu Tử Nguyệt và Lâu Như Họa đều thở phào, chỉ là nửa câu sau...
Lâu Tử Nguyệt khẽ nhíu mày, mất tích là do nàng nói bậy bạ mà thôi. Bách Lý Hạo Thần vì cứu nàng mới bị thương, hôn mê bất tỉnh, hóa thành nguyên hình, biến thành Thiên Hồ, nàng mới nói hắn mất tích. Cái này thật sự không thể trách Bách Lý Hạo Thần, nhưng ông nội lại không biết những thứ này.
Nghĩ đến đây, Lâu Tử Nguyệt vội dỗ:
- Gia gia, hôm nay là ngày cha con hai người gặp lại nhau, đừng nhắc đến mấy chuyện không vui nữa, Hạo Thần cũng không phải cố ý không trở về, hắn mất trí nhớ, có thể tìm về cũng là may mắn rồi! Nếu được thì ông tuyệt đối đừng nói hắn sai, nếu không cháu dỗi ông đấy!
- Mẹ nghe nói là con sống không tốt, là do mẹ sai, mẹ không phải là người mẹ tốt, sau này nếu con có con thì tuyệt đối không nên học theo mẹ, vứt bỏ nó không quan tâm...
Lâu Tử Nguyệt hít sâu một hơi, nói:
- Ta biết, ta sẽ không vứt bỏ con ta. Tuyệt đối không.
- Không cần người lo lắng, ta sẽ tự mình chăm sóc bản thân.
Như Họa ăn mặc một bộ váy trắng, ngũ quan tinh xảo, đôi mày nhíu chặt lại, trong mắt lộ ra vẻ hiền từ hòa ái hỏi:
- Qua nhiều năm như vậy, một mình con sống thế nào?
Lâu Như Họa nhìn vào mắt nàng khẽ thở dài:
- Tử Nguyệt, con có thể ở lại, ta không biết nên vui mừng hay lo lắng.
Tử Nguyệt trầm mặc, nói:
Hắn là một người không có trí nhớ, không biết về quy tắc của con người, chỉ là một tiểu hồ ly mới tới nhân gian được mấy ngày thôi, nghĩ lại đều cảm thấy hắn thật thảm...
Ai ngờ, Bách Lý Hạo Thần thật sự đưa tai qua, nói nhỏ với Lâu Trạch Thiên:
- Lâu lão gia tử, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói, để lại chỗ này cho hai mẹ con nàng nói chuyện một chút.
Nhưng mà nếu như Bách Lý Hạo Thần thật sự mất tích, chẳng lẽ nàng không bôn ba khắp nơi đi tìm hắn sao?
Nếu không cẩn thận có hài tử, đúng là không tiện.
Tự vấn trong lòng, nếu rõ ràng có cơ hội tìm được Hạo Thần mà lại phải từ bỏ, một mình nuôi dưỡng con của hai người, nàng có thể làm được điều đó sao? Nàng cũng không muốn con của mình có mẹ không có cha.
- Cẩm Dạ! Cẩm Dạ đi đâu rồi? – Lâu lão gia tử nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy Cẩm Dạ, trong lòng nghĩ tới hắn đã sớm chuồn đi, thế là túm Bách Lý Hạo Thần đi qua chỗ khác nói chuyện nhân sinh. – Mặc kệ tiểu tử kia, chúng ta đi!
Bách Lý Hạo Thần trước khi đi còn nhìn Tử Nguyệt cổ vũ, Lâu Tử Nguyệt đột nhiên chấn động trong lòng.
Trong viện, đủ loại hoa đào, bây giờ là tháng Ba, mỗi một cây đào đều nở ra những bông hoa năm cánh kiều diễm.
Nếu bọn nó đã 6không muốn đi thì ông nhất định phải ở lại đây, ngay khi nhìn thấy Bách Lý Hạo Thần, ông càng quyết tâm.
Người khác nhìn không ra thực lực c5ủa hắn nhưng ông lại có thể cảm giác được một chút.
Mà đến ông cũng chỉ có thể cảm giác được một chút thì thực lực của hắn đã vượt qua khỏi thế giới này rồi.
Nhìn nàng nửa uy hiếp, nửa giải thích, trong lòng Lâu Trạch Thiên càng giận, cháu gái ngoan của mình không đứng về phía mình mà lại bao che cho người ngoài! Người xưa nói chẳng sai mà, con gái lớn không để dùng được!
Lão gia tử phẫn nộ, nhìn Bách Lý Hạo Thần:
- Tiểu tử, ngươi tới đây cho ta! Ta muốn hỏi ngươi mấy chuyện.
Nhưng hắn vẫn còn đợi ở chỗ này thì chỉ có hai lý do, một là vì cháu gái ông, hai là do phong ấn ở thế giới này đang bó buộc hắn.
Cho dù là lý do nào thì cháu gái của ông cũng có người bảo vệ.
Chỉ là con cháu của Bách Lý gia, còn trẻ mà đã có được thực lực như vậy. Đây là điều khiến ông cực kì giật mình! Cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi mà đã hơi thở đã thâm hậu hơn cả ông rồi! Điều này sao có thể không khiến ông giật mình chứ?
Đến lúc đó, có lẽ nàng cũng sẽ giao lại con mình cho người lớn nuôi dưỡng...
Suy nghĩ từ lập trường của đối phương, hình như cách làm như Lâu Như Họa cũng không đáng bị chỉ trích, chỉ là nàng lại là đứa trẻ đó thì nàng có lý do để trách bà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.