Chương 285: HAI NGƯỜI BỌN HỌ GIỎI ĐÓNG KỊCH, THẬT XỨNG ĐÔI
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1513 chữ
- 2022-02-06 11:23:29
- Không có gì.
Tử Nguyệt nói lấp liếm.
- Lâu lão gia chủ, sao ông nói trở mặt là trở mặt luôn vậy? Không phải lúc nãy ông muốn ta gọi ông nội sao? Sao bây giờ lại thay đổi?
Lâu Trạch Thiên ngẩn ra, cứng họng, nhưng vẫn hung dữ nói:
Mặt ông lạnh lùng, trừng mắt nhìn Hạo Thần nói:
- Tiểu tử không được kéo tay của cháu gái ta. Ngươi còn chưa có đủ ba mối sáu lễ để cưới cháu gái ta về nhà đâu! Còn nữa, đừng có gọi thân thiết như vậy, ông nội? Ai là ông nội ngươi! Đừng có nhận ông nội bừa bãi vậy, ông nội ruột của ngươi đã qua đời lâu rồi!
- Chỉ có hai cách đó thôi.
- Cẩm Dạ đi bằng cách nào?
- Con và hắn, là sư huynh muội. Nếu nói là còn có liên quan gì, thì có lẽ chỉ là kẻ thù thô5i...
Tử Nguyệt nhìn hoa đào tháng ba, trong lòng bất giác thấy buồn thương.
Bà còn đang muốn hỏi ở trong lòng của Tử Nguyệt, rốt cuộc Bắc Đường Xu và Bách Lý Hạo Thần, ai quan trọng hơn.3 Chỉ có điều bà không thể hỏi thẳng như vậy. Bà đã nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Lâu Tử Nguyệt đã đanh lại.
Tử Nguyệt nhíu mày càng chặt h9ơn, giống như dù thế nào cũng không thể xoa dịu mâu thuẫn này. Cuối cùng, nàng cho Lâu Như Họa một câu trả lời hết sức mập mờ. Không phải nàng khô6ng muốn nói, mà là chính nàng cũng không biết.
- Lúc nãy là lúc nãy! Bây giờ là bây giờ!
Tử Nguyệt thấy trong mắt Hạo Thần ươn ướt nước, vẻ rất oan ức, lòng nàng cũng mềm nhũn ra.
- Vậy thì tốt.
- Hừ!
Bách Lý tiên vương quả thật đã qua đời lâu rồi. Nếu là người khác chắc chắn không dám nói năng ngang tàng như vậy, nhưng Lâu Trạch Thiên không phải người bình thường. Ông và Bách Lý Tung Hoành cũng có kết giao với nhau, nói mấy câu làm tổn thương hắn, cũng không ai dám nói nửa lời phản đối.
Bách Lý Hạo Thần cảm thấy rất oan ức, thấy Nguyệt Nhi nhà hắn bị ông già này bảo vệ chặt chẽ, cơn nóng giận dâng lên, chống đối nói:
Hạo Thần bỗng nhiên nghĩ đến, không chỉ một mình hắn là đàn ông!
Tử Nguyệt mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Ông nội, ông cứ thích bắt nạt người thật thà, đừng đùa với Hạo Thần nữa, huynh ấy không chịu nổi ông đùa vậy đâu.
Lời này là giả... Cẩm Dạ âm thầm bĩu môi, liếc nhìn vị Thần Vương gia kia, không còn vẻ yếu đuối lắp bắp, mà trở nên đẹp đẽ ngời ngời.
- Ông nội rất tốt với ta, không bắt nạt ta, cũng không nói xấu nàng.
Vẻ mặt của Tử Nguyệt giãn ra một chút:
- Huynh quên à? Cẩm Dạ không đi. Ông nội bảo huynh ấy ở lại đây.
- Ừ.
- Nhưng huynh không phải người nhà gái, ta làm sao mang huynh đi cùng được? Hay huynh cũng giả trang thành con gái để gả theo đó đi?
Bách Lý Hạo Thần sa sầm nét mặt, tưởng tượng mình hóa trang thành con gái, nhất mực cự tuyệt:
Giọng nói tức giận của Lâu Trạch Thiên từ cửa truyền tới, lập tức phá vỡ bầu không khí uể oải giữa hai mẹ con.
Tử Nguyệt thầm nói một tiếng, tới thật đúng lúc.
- Không được!
Lâu Tử Nguyệt phẩy tay rất chi là vô tội:
- Bổn tọa là Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng để cho bổn tọa đi làm thú cưng của nàng. Nữ nhân kia, nàng tưởng ta dễ bắt nạt lắm sao?
Mặc dù biết hắn cố ý mắng nàng, nhưng Tử Nguyệt lại hết sức phối hợp tỏ ra vô tội, nói:
Lâu Như Họa cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Hạo Thần!
Hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu tím hồng. Trên gấu váy và ống tay áo thêu đầy chim uyên ương và hồ điệp màu vàng, có nghĩa là sát cánh cùng bay, bên nhau không rời.
Lâu Tử Nguyệt nghiêng người tựa vào cửa phòng của Lâu Như Họa, chờ bà trang điểm và chuẩn bị.
Chỉ có thể nói, người này trước kia ngụy trang rất giống, đánh lừa cả hắn. Cho nên người này nhất định còn giỏi đóng kịch hơn cả hắn.
Lâu Cẩm Dạ căn bản cũng không tin lời giải thích của Tử Nguyệt. Nhưng Lâu Trạch Thiên chưa từng tiếp xúc với Bách Lý Hạo Thần, lại tin điều đó!
Lâu Tử Nguyệt nghĩ tới đây, trên mặt liền lộ ra một nụ cười kiểu gian kế đã thành.
Ban đầu hắn không vui cho lắm, chỉ thẳng mặt nàng mắng:
Không riêng gì chuyện này giống như ngắm hoa trong sương, ngắm trăng trong nước, đến cả tình cảm của hai mẹ con cũng mập mờ khó nói, không biết nên như thế nào. Tính cách của hai người đều không nhiệt tình, một khi đã hết xúc động và mâu thuẫn trong lần gặp đầu tiên, thì những lần tiếp xúc tiếp theo, lại vô cùng lúng túng...
- Lần sau nếu con lại làm cho cháu gái ta đau buồn khổ sở nữa, ta sẽ không tha cho con!
Hắn ủ rũ cúi đầu.
Lâu Tử Nguyệt đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng đáng yêu khi đôi tai cáo của hắn tiu nghỉu cụp xuống rồi.
Lâu Như Họa không bỏ qua, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Con nói cho ta, hai người rốt c8uộc là quan hệ như thế nào?
Nàng trở thành nha hoàn gả theo bà, cùng xuất giá với bà.
Nói ra cũng thật là không ai tin được, nàng là con gái của bà.
Kẻ thù sao? Ánh mắt của Như Họa khẽ sững lại, thầm nghĩ, thật giống như bà và Bách Lý Tung Hoành sao? Nếu thật sự là kiểu quan hệ này, thì đúng là tình cảm dây dưa đến chết cũng không dứt khoát được.
Tiếp theo, hai người rất lúng túng, muốn nói cái gì, lại không dám nói, sợ nói ra sẽ khiến đối phương bị tổn thương, cuối cùng lại cùng im lặng.
Bách Lý Hạo Thần hóa thành một con hồ ly trắng nhỏ, được nàng ôm vào trong ngực, nóng hôi hổi, thật ấm cả tay.
Xuân hàn tháng Ba, trời vẫn còn rất lạnh.
Cuối cùng cũng không đấu lại được sự dai dẳng của nàng.
Nàng nhất định muốn hắn hóa thành một con tiểu hồ ly đáng yêu, có thể một tay ôm vào lòng. Bách Lý Hạo Thần cuối cùng cũng khuất phục...
Nghĩ đến em gái cuối cùng cũng có người yêu quấn quít với nhau, ánh mắt Lâu Cẩm Dạ trở nên ảm đạm. Bởi vì hắn nghĩ tới mình...
Hắn và Xuân Cầm, rốt cuộc là thế nào? Chị em yêu nhau, dù là chỉ có một nửa máu mủ, cũng không thể đến với nhau. Không hợp với thế tục, không hợp với đạo đức. Nhưng, dù hắn không thể yêu Xuân Cầm, hắn cũng sẽ không cưới cô gái khác làm vợ...
Hai người cũng không đính chính vấn đề này. Mọi người đều mặc nhận hai người là chị em gái.
Chị lập gia đình, em gái gả theo là chuyện hết sức bình thường, không ai nghi ngờ.
Khụ khụ... Lâu Cẩm Dạ vừa đi dạo vườn trở về, đi vào liền nghe được những lời này của nàng, thiếu chút nữa cười lăn ra, hóa ra điều Lâu Tử Nguyệt muốn biết nhất là có người nào nói xấu nàng không?
Thấy nàng lo lắng quá mức, Hạo Thần mỉm cười, trong ánh mắt toát ra vẻ cưng chiều:
Ai ngờ, Lâu Trạch Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, một bàn tay đập tới, tách hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ ra.
Tiếp đó, Lâu Trạch Thiên kéo Tử Nguyệt đến bên cạnh mình.
Hôm nay, nàng đã trưởng thành, có người thân, người yêu và bằng hữu.
Nhìn Triệu phủ ồn ào huyên náo, mừng vui tấp nập, Lâu Tử Nguyệt lộ vẻ ngưỡng mộ.
Lâu Tử Nguyệt vội vàng hướng về phía nam tử đi theo sau lưng Lâu Trạch Thiên, nắm cánh tay của hắn, nhìn ngang nhìn dọc, giống như coi hắn như một bông hoa vậy, sắc mặt lo âu hỏi:
- Ông nội có bắt nạt huynh không? Ông có nói xấu gì về ta không?
Lâu Cẩm Dạ đành phải than một tiếng: Ông nội đáng thương lại bị gạt, tự lo lấy đi vậy.
Nhưng nói ra thì Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần quá xứng đôi! Cả hai đều đóng kịch giỏi như vậy! Quá hợp!
Tử Nguyệt cảm thấy những ngày này tương đối tốt.
Một năm trước, nàng xuyên không đến đây, mới chỉ là một tiểu nha đầu bị sư huynh phản bội, không hiểu tình yêu là gì.
Hồng Diệp dù tốt thế nào, hắn cũng không yêu.
Ba ngày sau, ngày mười lăm tháng Ba.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.