Chương 286: HUYNH LÀ CỦA TA, KHÔNG AI CƯỚP ĐƯỢC HUYNH!


Hồ ly trắng quay đầu đi không nhìn nàng, dùng hành động thể hiện suy nghĩ của mình. Chân sau đạp một cái, nhảy vọt lên, nằm vững trên vai phải nàng,8 móng vuốt tứ chi nắm chặt y phục của nàng, suýt thì cào rách bông hoa đào trên vai nàng.

Lâu Tử Nguyệt cảm thấy không hy vọng gì nữa ... <3br>
Đi tới cửa Triệu phủ, nhìn đoàn rước dâu xếp hàng mười mấy dặm, Tử Nguyệt thấy một màu đỏ hỉ, tiếng trống từng hồi vang lên bên tai, trong l9òng không có chút vui vẻ nào, chỉ thấy một chút căng thẳng.
- Không biết, bổn tọa là yêu tộc, không hiểu hôn lễ của nhân tộc.
- À! Đợi mọi việc xong xuôi, chúng ta về nước trước, tổ chức hôn lễ được chứ? Sau khi kết hôn, lại đến yêu giới, tổ chức một lần nữa, như vậy vừa vặn, hai bên đều tổ chức.
- Thấy người khác cưới vợ, nha đầu này sốt ruột muốn làm tân nương vậy sao? Bổn tọa còn chưa chê nàng thực lực quá yếu đâu đấy. - Giọng nói kiêu ngạo của tiểu hồ ly vang lên, giống như là cố ý đùa, muốn trêu chọc nàng.
Tử Nguyệt cuống lên:
Ai dám cướp, băm vằm hắn cho chó ăn.
Trong Bắc Đường phủ tràn ngập không khí hỉ sự. Đèn lồng to màu đỏ treo trên cao. Tử Nguyệt vừa trò chuyện cùng Hạo Thần, vừa chậm rãi đi cùng đoàn rước dâu dài mười mấy dặm.
- Thân xác mà hắn dùng là Úc Kim Ca bạn ta, người này huynh cũng biết. Lúc đó ta bệnh nặng, Kỳ An mời hắn chữa bệnh cho ta.
Tử Nguyệt trả lời.
Chưa đến nửa giờ, đã đi tới Bắc Đường phủ.
Bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong phủ, Lâu Tử Nguyệt run lên, khiến Bắc Đường Xu hơi liếc mắt nhìn.
- Là người đàn ông lần trước sao?
Hồ ly trắng mài mài móng vuốt, lớp đệm thịt ở bàn chân dán vào bông hoa đào làm b5ằng gấm.
- Nàng sao vậy? Hơi thở bất ổn như vậy?
Trên đường đến Bắc Đường phủ, nghe thấy giọng nói quan tâm của Hạo Thần từ trong đầu truyền tới, Tử Nguyệt lập tức thẫn thờ, nàng có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Nếu không phải hỉ nương kéo nàng, có thể nàng đã đi ra khỏi đoàn.
- Sư muội, đây là nhà mới của chúng ta. Muội mới vừa từ trên núi xuống, nhất định là chưa quen. Ta nghĩ, mua khu vườn này có thể tiếp nối hơi thở của núi. Muội thích bài trí thế nào thì cứ bài trí thế.
Đó là lần đầu tiên nàng tới nơi này. Năm đó, nàng mới là một tiểu nha đầu sáu tuổi, còn nhỏ hơn Mộng Điệp.
- Sư huynh, đừng phung phí như vậy, nếu sư phụ lão nhân gia biết, chắc chắn lại mắng ta không hiểu chuyện.
Tử Nguyệt liếc nhìn một phía khuôn mặt của Úc Kim Ca, mơ hồ nói:
- Phải, mà cũng không phải.
Sự bài trí ở trong phủ, thật là khiến người ta hoài niệm một cách đáng chết!
Mỗi một cảnh vật, bao gồm hòn giả sơn, hồ nước, rừng trúc, chậu cảnh, lầu các, hành lang... đều quen thuộc như vậy. Đi mỗi bước lại thấy một cảnh, khắp nơi đều tràn đầy hồi ức, Lâu Tử Nguyệt thất thần đi vào bên trong.
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói cưng chiều của sư huynh. Lâu Tử Nguyệt chìm vào hồi ức.
Tiểu hồ ly thấy, trong mắt nàng nổi lên một đám sương mù.
Dõi theo tầm mắt của Tử Nguyệt, trong đôi mắt xanh u uẩn phản chiếu bóng dáng một người đàn ông. Móng vuốt hắn căng lên, trong lúc lơ đãng, đâm rách bông hoa đào màu hồng trên vai nàng.
Một người đàn ông mặc áo cưới màu đỏ vừa vặn với người, cưỡi con ngựa lớn, giục ngựa đi tới.
Chỉ thấy cô dâu khẽ gật đầu.
Ánh mắt si tình đó của tân lang thật khiến cho Tử Nguyệt khó mà phân biệt, rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật.
Tiểu hồ ly thuận miệng hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ người đàn ông đó không phải sư huynh nàng?
- Hạo Thần, huynh nói hôm nay sư huynh ta có xuất hiện không?
Tử Nguyệt6 đột nhiên hỏi.
- Vậy nàng phải bảo vệ ta cho tốt vào, không nhỡ đâu ta bị sư huynh nàng để mắt tới, thì nàng không gả đi được đâu!
- Huynh yên tâm, huynh là của ta! Không ai cướp được huynh!
Tiểu hồ ly khựng lại, hắn suy đoán lung tung, chẳng lẽ đã đoán đúng?
- Nàng trả lời như vậy lại khiến ta tò mò, kẻ muốn kết hôn với mẹ nàng rốt cuộc là ai?
Tử Nguyệt đỡ Lâu Như Họa ngồi lên kiệu, mình thì cùng hỉ nương, mỗi người đi một bên. Còn Bắc Đường Xu dẫn xe ngựa, đánh ngựa đi về trước, thỉnh thoảng nhận lời chúc phúc của mọi người và ánh mắt hâm mộ của người đứng bên đường.
- Khởi kiệu! Trở về phủ!
Nửa câu sau Hạo Thần chưa nói, nhưng Tử Nguyệt đã đoán được.
Tử Nguyệt chỉ tự trách mình không giỏi bằng người:
Thân hình cao ráo của nam tử này tỏa ra vẻ lạnh lùng mà cao quý.
Trong lòng Lâu Tử Nguyệt nhắc đi nhắc lại hàng trăm ngàn lần tên của hắn. Kim Ca, Úc Kim Ca, Vu tiên Úc Kim Ca, người đàn ông đã kéo nàng ra khỏi tuyệt tình cổ.
- Ta biết, ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, đủ để xứng đôi với huynh mới thôi.
Bách Lý Hạo Thần một lần nữa xác nhận một sự thật, Lâu Tử Nguyệt không biết đùa. Chỉ một câu nói đùa, nàng cũng coi là thật.
Bắc Đường Xu nói:
- Muội đừng nghe sư phụ nói linh tinh, sao ta chưa bao giờ nghe sư phụ nói xấu muội nhỉ? Mỗi lần ta trở về, sư phụ đều nói ta không hiểu chuyện bằng muội, không hiểu được tâm tư của lão nhân gia.
Hạo Thần ngẩn ra, nàng đã bị bệnh sao? Sau khi nghe, trong lòng xáo động. Trong mắt hắn, nàng luôn vui vẻ hoạt bát. Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ nếu nàng bị bệnh thì sẽ buồn bực thế nào.
- Sau đó thì sao?
- Nhưng ai ngờ, hắn lại bị sư huynh ta đoạt xác. Cửu Mị nói với ta, sư huynh ta, thích nhất bề ngoài của nam tử trẻ trung tuấn tú. Có thể vì Kim Ca quá đẹp, mới bị sư huynh để mắt đến...
Tiểu hồ ly giả bộ sợ hãi co tròn lại, bám chặt hơn vào vai nàng, còn may chưa cào vào trong áo nàng.
- Ta thấy huynh do dự như vậy, chẳng lẽ lần trước huynh nói muốn cưới ta, giờ không giữ lời nữa sao?
- Không phải như vậy, nhưng nếu với thực lực này của nàng bây giờ mà đi...
Sao không phải khuôn mặt của Bắc Đường Xu ...
Trong lòng nàng thoáng có chút phiền muộn, chua xót khó hiểu. Tâm trí của hắn bị sư huynh khống chế, không còn là chính hắn nữa sao?
Đột nhiên, đôi mắt của tiểu hồ ly thoáng hiện một ánh sáng xanh. Nó nghi ngờ nhìn cô gái bên cạnh...
Sao bỗng nhiên nàng căng thẳng như vậy? Vừa rồi chẳng phải vẫn bình thường sao?
- Như Họa, ta tới đón nàng.
Bắc Đường Xu mang khuôn mặt tuyệt sắc chỉ có trên trời không có dưới mặt đất của Úc Kim Ca, nói với nữ nhân đằng sau chiếc khăn cưới trùm đầu.
Tử Nguyệt nói:
- Thật là buồn cười... Thật là quá châm biếm.
Trên cổ con tuấn mã màu nâu đỏ mang một đóa hoa đỏ thẫm, diễm lệ, quê mùa, nhưng bởi vì tướng mạo của nam nhân đó mà lại trở nên vô cùng khác lạ.
Người này dung mạo vô cùng tuấn tú. Trên cổ áo, tay áo, vạt áo của áo cưới đỏ có thêu hoa văn đám mây lớn màu tím, trước ngực thêu một con hạc tiên, đang cất cánh bay lên, bên hông đeo một cái hồ lô ngọc màu phỉ thúy, huyền khí bên trong lưu chuyển, lung linh rực rỡ.
Khi ánh mắt của Bắc Đường Xu nhìn sang Lâu Tử Nguyệt đang đứng bên cạnh tân nương, hắn hơi ngẩn người, không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui mừng. Nhưng khi nhìn thấy tiểu thiên hồ trên vai nàng, ánh mắt sững lại, thêm vài phần dò xét.
- Giờ lành đã đến, đưa tân nương lên kiệu hoa!
Nàng nghiêng đầu, đứng dưới một cây hoa đào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.