Chương 296: Dẹp đường hồi phủ


- Ca ca? Muội, muội sao vậy?

- Muội tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. – Tây Môn Trác vui vẻ nói.

- Ca, muội... – Bỗng nhiên, 8đồng tử Tây Môn Dao co lại, giống như là nhớ tới chuyện gì đó mà bụm miệng. – Không phải là muội đã chết rồi sao?
- Tây Môn Dao? Ngươi tên là Tây Môn Dao? – Giọng nói đầy vui mừng của Chu Tước vang lên, hắn đi nhanh tới, cánh tay thon dài có lực đưa ra, từ sau lưng mà kéo tay Tây Môn Dao, hắn nhìn thẳng đôi mắt của Tây Môn Dao, chúng nó đã bị máu của Chu Tước kích phát mà thức tỉnh.
- Ta là Tây Môn Dao, ngươi là ai? – Tây Môn Dao quay đầu, nhìn người đàn ông xa lạ đang nắm tay mình, nhưng mà nàng lại cảm thấy quen thuộc với hơi thở này, khiến nàng vô thức có cảm giác thân thiết, sự thân cận này không phải từ trong trí nhớ mà chính là từ máu trong tim tạo ra ràng buộc.
Trong đôi mắt đỏ của Chu Tước phát ra ánh sáng, hắn nhìn thấy đồng tộc nên tất nhiên kích động không kiềm chế được, hắn mở to đôi mắt, nhìn nàng thăm dò:
Hắn toàn tâm toàn ý muốn phục sinh em gái ruột của mình, mà nàng vừa tỉnh dậy đã bị nói là người thân của kẻ khác, hơn nữa còn không phải là nhân tộc, trong lòng hắn cảm giác khó chịu, cho dù biết rõ tên Chu Tước kia sẽ không làm hại nàng, nhưng hắn vẫn rất đau lòng.
- Nàng nên tự quyết định cuộc đời mình. – Lâu Trạch Thiên đi tới, vỗ vai Tây Môn Trác khiến hắn hơi sững sờ, quay đầu nhìn ông.
Lâu Trạch Thiên lấy thân phận người từng trải nói với hắn:
Người mà lúc nào cũng chú ý tới nàng, Hạo Thần, sững sờ, vì cái gì mà nàng cảm thấy buồn? Hắn phát hiện, ngoài chuyện hắn biết nàng Lâu Tử Nguyệt, và nàng kiếp trước gọi Dạ Nguyệt, hình như hắn hoàn toàn không biết gì về nàng cả, nàng giống như một quyển sách dài dằng dặc, dù tìm hiểu tới mức nào cũng không hiểu hết.
- Ngồi xuống! Ta cõng ngươi bay! – Chu Tước phát ra một tiếng gáy gọi, cõng Tây Môn Dao bay đi, bay qua hướng tây phía mặt trời đang lặn xuống, ráng chiều chiếu đỏ cả nửa bầu trời, vầng mây ráng đỏ, chỉ chốc lát sau thì tiếng reo vui mừng của Tây Môn Dao truyền tới ngân vang như lục lạc.
Lúc này, Tây Môn Trác bị gạt sang một bên, đứng tại chỗ cảm giác buồn bã vì bị lu mờ, trong lòng có một chút lạc lõng.
Chuyện này còn chưa xong, tên Bắc Đường Xu này, Lâu Tử Nguyệt biết nếu hắn không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua đâu, hôm nay nếu không phải có Hạo Thần và Chu Tước giúp đỡ thì có lẽ nàng và Tây Môn Trác, mấy người khác như mẫu thân cũng không đối phó nổi.
Chuyện bí ẩn giữa Chu Tước và Bắc Đường Xu khiến nàng rất tò mò, nàng muốn tìm cơ hội để hỏi cho rõ.
Sau ba tháng.
- Con cháu tự có phúc của con cháu, nàng ta trưởng thành rồi thì phải học cách tự lập, con đường tương lai nàng ấy phải tự đi thôi, ngươi không thể bảo hộ nàng cả đời được.
Nói đến đây, ông lại nhìn tới con gái của mình, con rể, cháu trai, cháu gái, cháu rể, người một nhà vui vẻ khi đoàn tụ, đây mới là hạnh phúc, tuy gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng may mắn là người vẫn còn ở đó... Ông không hề có yêu cầu xa vời, ông chỉ hy vọng bọn họ đều bình an.
Tay nắm chặt thành quyền của Tây Môn Trác chậm rãi buông ra.
- Vì sao?
- Ta mang theo ngươi bay một lần? – Vốn là Chu Tước cũng không để ý phản ứng khác biệt của hai huynh muội nhà Tây Môn, trực tiếp nắm lấy tay Tây Môn Dao, ngay lúc này, hắn dùng lực mạnh ném thẳng Tây Môn Dao lên không trung, khiến cho Tây Môn Trác cực kì căng thẳng.
Váy áo dài của nàng bay phất phơ trên không, giống như một con chim phượng vừa trưởng thành còn chưa biết bay...
Lam Cơ đi theo sau lưng Tây Môn Trác hơi sững sờ giống như là không nghĩ tới nàng lại nhìn ra bản thân mình bị thương, lên tiếng:
- Không sao, vết thương nhỏ thôi. Vết thương của ngươi thì sao?
- Ta có Dạ Diên hỗ trợ, đã gần như khỏi hẳn. – Lâu Tử Nguyệt đặc biệt vui mừng khi Nguyệt Minh Châu trở về, nên trở về cũng coi như đã trở về, nếu không thì lòng nàng vẫn còn lo lắng, luôn cảm thấy thiếu điều gì đó.
- Lâu lão gia tử nói đúng, là ta cố chấp rồi. – Hắn lắc đầu, sắc mặt bỗng nhiên sững sờ đi tới chỗ Tử Nguyệt. – Hôm nay có nhiều việc phải cám ơn ngươi, xin nhận một lạy của Tây Môn Trác.
Lâu Tử Nguyệt chắp tay một cái, nói:
- Chỉ là việc nhỏ, không cần phải nói. Ngược lại là Lam Cơ ra tay, lại còn bị thương. Ngươi sao rồi? Vết thương ra sao?
Bản thân Chu Tước lại hóa thành một con chim màu đỏ rất lớn, ngay lúc mà Tây Môn Dao đang rơi xuống thì chim thần màu đỏ thẫm lập tức xoay quanh nàng, vững chắc đón được nàng.
- Thật kích thích! – Tây Môn Dao kêu một tiếng, thoải mái tùy ý, không có chút nào câu nệ ngược lại càng lúc càng thích.
Lâu Tử Nguyệt nheo mắt, nhìn tới một người một chim trên không, trong lòng lại rất chấn động, dường như nàng... hình như, có một chút cảm giác giống như là đã từng có một người tung nàng lên không trung như vậy, sau đó lại đón được nàng ở bên dưới... Nhưng đó chỉ là một bóng mơ hồ, có lẽ là trí nhớ lúc nhỏ của nàng.
Nàng nhìn xa xăm, đôi mắt hai màu trái xanh phải đỏ, nếu là người khác nhìn thấy thì chắc chắn khiếp sợ.
Màu mắt của nàng khác với người khác, vận mệnh của nàng chắc chắn sẽ khác biệt.
- Nói cho ca ca biết, mắt muội sao lại đổi màu? – Tây Môn Trác giật mình, lo lắng hỏi. – Con mắt có đau không?
Tây Môn Trác không biết phải giải thích thời gian đã qua trăm năm nh6ư thế nào, lại sợ nàng trong nhất thời không thể chấp nhận nổi, thế nên mới nói:
- Đã qua rất nhiều năm, muội đừng lo, ta sẽ luôn ở 5bên cạnh muội.
Trong mắt Tây Môn Dao đầy mơ hồ, nàng kéo tay của ca ca, từng bước bước ra khỏi quan tài băng đã ngủ bao lâu nay, khi nàng đứng trên mặt đất thì mới phát hiện hai chân không có sức mà run lên.
Tây Môn Trác vỗ va3i nàng, khích lệ nói:
- Không có việc gì, kẻ thù cũng đã chết rồi, chúng ta về nhà thôi. Được không?
- Về nhà... – Tây Môn D9ao mơ màng một lúc thì đột ngột hỏi. – Ca, hiện tại là lúc nào?
- Ngươi muốn có cánh để có thể bay cao bay xa, bay tới chân trời góc biển, bay đến bất kỳ nơi nào mà mình muốn không?
Bay đến bất kỳ chỗ nào cũng được sao?
Ánh mắt Tây Môn Dao lóe lên ánh sáng, nhưng rồi lại đột nhiên tối đi, hình như ca ca không vui, nàng hỏi:
Trong mắt Tây Môn Dao là sự kinh sợ.
- Muội không sao, mắt muội thế nào?
- Không sao. – Tây Môn Trác lập tức quyết định không nói cho nàng, nếu không thì không biết làm sao để giải thích hết những biến cố này? Đến cả hắn cũng không thể giải thích vì sao đôi đồng tử màu đen sau khi uống hết máu Chu Tước thì lại biến thành hai màu như vậy.
- Tây Môn Dao, ngươi muốn bay không?
- Bay... – Tây Môn Dao có chút không hiểu rõ, nàng không có cánh làm sao bay. – Cái gì cơ?
Chu Tước vẫn nắm lấy tay nàng không buông, khăng khăng hỏi:
Nước Chu Tước, Lâu phủ, Vọng Thư các.

- Về đến nhà thật tốt! – Đi xe ngựa đường dài vất vả, cuối cùng cũng có thể nằm ở trên giường lớn mà mình luôn nhớ tới, trên mặt Lâu Tử Nguyệt tràn đầy hạnh phúc.

Nàng ôm kiếm Tinh Khuyết, hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.