Chương 301: ĐẠI HỶ CỦA LÂU PHỦ: AI CƯỚI AI


- Là ngươi muốn con gái nhà ta.

Bách Lý Hạo Thần không hiểu lắm:

- Đúng, đúng.
- Ta để hắn tự mình tới cửa cầu hôn là muốn nói cho hắn biết, con của hắn muốn cưới con gái của chúng ta thì nhất định phải cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời của chúng ta.
Tử Khôn cũng cảm thấy khó chịu, đừng nói Như Họa không thích, chính ông ta còn thấy ngột ngạt đó!
Con gái tốt của ông không mang họ cha đã đành, dù sao trong tên cũng có chữ Tử, ông cũng chỉ vừa mới nhận lại, còn chưa kịp hâm nóng tình cảm thì đã biến thành người của Bách Lý gia? Nghĩ lại đều cảm thấy không thoải mái!
Ngày hôm sau, tin tức Thần Vương trở về truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, theo đó là tin tức hai mắt hắn đã phục hồi, có thể nhìn thấy. Trong chốc lát thì đầu đường cuối ngõ, quán rượu, quán trà, thanh lâu sở quán, sòng bạc, phòng chơi cờ, phàm là có nơi có người đều sẽ nói tới việc hắn trở về có ẩn giấu chuyện gì bên trong không.
Mà ngay sau đó, tin tức Thái tử Bách Lý Long Dận trở về càng không khác gì một quả bom.
Thái tử, Thần Vương là đồng thời mất tích lại cùng nhau trở về! Trong này nhất định có ẩn tình! Trên đời không có chuyện gì là bí mật tuyệt đối, huống chi kẻ có dụng ý đã trực tiếp đem tin tức lan ra ngoài, các phiên bản tin đồn nhảm liền xuất hiện, trong đó nổi nhất là một phiên bản nói Thái tử và Thần Vương có chuyện mờ ám...
Hôm sau nữa, hai vị hoàng tử cùng nhau tiến cung diện thánh, Hoàng đế cực kì vui, giữ hai người lại trong cung dùng bữa, buổi chiều thái giám đã truyền thánh chỉ tới Lâu phủ, để Lâu gia gia chủ chuẩn bị tiếp giá, ban đêm Thánh thượng sẽ đến.
Sau khi Lâu Duy Nghị cùng Đặng Thù tiếp nhận thánh chỉ thì kinh ngạc, trên dưới Lâu phủ đều nhìn nhau, vui mừng nhướng mày.
Thánh thượng đích thân tới là vinh sủng cực lớn, người nào lại không muốn gặp vua của nước Chu Tước chứ?
Trong lúc nhất thời, trên dưới Lâu phủ đều truyền tai nhau, nói đích nữ của Lâu phủ, Hạ Phỉ tiểu thư sắp gả cho Thái tử làm Thái tử phi...
Mà Lâu phủ trừ Tử Khôn ra, không ai hiểu được chuyện vui này là từ đâu mà tới.
Chiều tháng Sáu, mặt trời cũng vừa đúng lúc, vị Lâu Như Họa tiểu thư kia nghe nói Thánh thượng sắp tới nhà thì không nói hai lời đã lập tức thu dọn hành lý, mang theo châu báu nữ trang đi thẳng tới cửa lớn.
- Cho nên...
Đột nhiên, sắc mặt nghiêm túc của Tử Khôn lộ 9ra nụ cười rạng rỡ, cười đến khuôn mặt cũng xuất hiện nếp nhăn, giống một đóa hoa cúc to lớn thô bỉ phát sáng, làm cho B6ách Lý Hạo Thần cũng giật mình, có chút sợ mà lui về sau, nhưng vẫn giữ sắc mặt cung kính như cũ.
- Bá phụ xin c5ứ nói.
Tử Khôn chê hắn ng8ốc, lên tiếng nhắc:
- Cho nên là ngươi cần phải cầu hôn.
- Đúng, đương nhiên rồi. – Hạo Thần nói, ánh m3ắt kinh ngạc, vẫn không hiểu Tử Khôn có ý gì.
Nhưng con gái là phải lập gia đình, giống như chuyện trời sẽ mưa, bậc làm cha mẹ như bọn họ không thể ngăn được!
Đã ngăn không được, vậy thì để nàng trước khi lấy chồng có thể hạ được nhuệ khí của nhà trai, cũng có thể nhân cơ hội này giải quyết mâu thuẫn của ba người bọn họ.
Lâu Như Họa cười lạnh liên tục:
Tử Khôn nhíu mày, giọng nói lạnh lùng mà chất vấn:
- Sao? Không đồng ý?
- Không, tuyệt đối không phải như vậy! – Bách Lý Hạo Thần suy đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện cha mẹ tới cửa cầu hôn cũng là theo lễ nghĩa bình thường, chỉ là trước nay hoàng thất kiêu ngạo, nhất là vị phụ hoàng không để mình vào mắt kia, nếu xin ông ta tự mình tới phủ cầu hôn, chưa biết chừng ông ta sẽ trực tiếp cự tuyệt.
- Hắn khỏi nằm mơ đi! Lâu phủ không chào đón hắn!
Tử Khôn nắm lại tay của phu nhân mình, không ngừng thuyết phục:
- Cho dù giữa mấy người lớn chúng ta có chuyện gì thì cũng không liên quan tới bọn trẻ mà, nếu hôm nay nàng đi thì Tử Nguyệt phải làm sao đây? Nếu Tử Nguyệt biết nàng đi rồi thì trong lòng con bé sẽ nghĩ sao?
- Con gái của ta mà phải gả cho con trai hắn sao? Nằm mơ đi!
Tử Khôn thầm nghĩ, không phải nàng nói nhảm chứ? Hôm qua nàng còn nói Hạo Thần nhà người ta là một tiểu tử biết yêu thương phu nhân đó, còn bảo ông ấy phải học tập thằng nhóc đó một chút. Hôm nay vừa nghe nói lão tiểu tử Bách Lý Tung Hoành kia đến, nàng đã cực kì tức giận, đây rõ ràng là giận lây mà.
Tử Khôn kéo lại phu nhân của mình, bắt đầu thuyết phục:
Nói đến con gái thì Lâu Như Họa đã không thể tiếp tục cất bước, đứng ở cửa ra vào mà thẫn thờ.
Bà biết rõ, sớm muộn cũng sẽ tới lúc cần gặp nhau, nếu trễ thì không bằng gặp sớm đi, nhưng mà bản thân bà lại không làm được! Biết rõ đám nhỏ yêu nhau, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ phải kết thông gia với Bách Lý gia thì bà liền hận không thể đánh con gái mình bất tỉnh mà mang đi.
Nói nhảm! Nói nhảm!
Đối với Lâu phủ mà nói thì đó chính là ân tình cực lớn, Lâu gia chủ và phu nhân cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì, vì không hiểu rõ nên trong lòng không nắm chắc chuyện gì, bọn họ suy đoán là hôn sự của Thái tử và Lâu Hạ Phỉ, nhưng mà chuyện này cần Hoàng đế tự mình tới phủ sao?
Nhưng, trừ chuyện này ra thì bọn họ cũng không nghĩ là còn chuyện gì khác.
Còn nữa, thánh chỉ của hôm nay là ngay lúc Thái tử vừa trở về đã đưa xuống, nói không chừng thật sự là vì chuyện vui lớn này!
- Được! Vì con gái, chúng ta sẽ im lặng ngồi lại nói chuyện, nhưng nếu không thể bàn bạc ra kết quả hài lòng thì ta sẽ không đồng ý hôn sự này đâu. – Lâu Như Họa khẽ cắn môi, lui một bước.
- Lão tiểu tử kia đã hạ thánh chỉ rồi, là muốn làm cho nàng coi đó... – Tử Khôn nói thật.
Lâu Như Họa sững sờ, nói:
Nghe hắn đồng ý, sắc mặt Tử Khôn lập tức hoà hoãn lại, mà cười giống một con hồ ly gian trá:
- Ta biết tiểu tử nhà ngươi sẽ đồng ý. Tốt lắm, bá phụ sẽ chờ tin tốt của ngươi!
Đêm hôm ấy, Bách Lý Hạo Thần đồng ý một điều kiện cực khó của nhạc phụ tương lai, khó đến bao nhiêu thì hắn cũng không biết rõ, nhưng hắn quyết định nên tìm hiểu ý của phụ hoàng trước đã.
Tử Khôn nói hết lời cũng không khuyên nổi phu nhân của mình, sau cùng đành nói ra.
- Lão tiểu tử tới để cầu hôn cho con trai của hắn, không phải tới để ôn chuyện với nàng đâu.
Lâu Như Họa tức đến đỏ mặt, cả người run lên, vỗ bàn mắng to:
- Cho nên, mời phụ hoàng của ngươi đến phủ ta để cầu hôn, ngươi nói cho cha của ngươi, nếu hắn không tự mình tới cửa cầu hôn thì ngươi cũng đừng mong mà cưới được con gái của ta.
Bách Lý Hạo Thần giật mình, lúc ấy đã muốn hỏi một câu, có phải ông ấy và phụ hoàng của hắn có thù không? Nhưng mà cũng không cần hỏi, nhìn là đã biết là có khúc mắc... Hóa ra là muốn nhân lúc con gái làm mai để lấy lại danh dự...
- Cái này... – Bách Lý Hạo Thần do dự, không nghĩ ra được giữa bọn họ có ân oán gì.
Cái này, cái này có lẽ khó.
Nhưng mà quyết tâm muốn cưới Lâu Tử Nguyệt của hắn không thay đổi, cho dù trưởng bối muốn đưa cho hắn bao nhiêu thử thách khó khăn thì cũng chỉ vì muốn tốt cho Tử Nguyệt, vì vậy hắn tự cổ vũ chính mình, chắp tay một cái nói:
- Vãn bối nhất định làm được, xin bá phụ kiên nhẫn chờ.
- Ta biết. Chờ đi, ta đi lấy kiếm của ta.

Tử Khôn giật mình:

- Phu nhân, nàng muốn làm gì?

Ánh mắt Như Họa lạnh lẽo, nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.