Chương 302: TỔNG CỘNG LÀ MƯỜI TÁM ĐÀI SEN


Trừ một vị ở Bách Lý gia kia...

Cũng không phải không mời. Lâu Tử Nguyệt phái người đi mời Thần Vương gia, Thần Vương gia nói không rảnh.
Mặc dù là hắn không rảnh, không tới được nhưng hắn lại sợ Tử Nguyệt buồn chán nên để cho mấy vị Các chủ của Thất Tinh các nghỉ ngơi để đi chơ3i với nàng.
- Nguyệt tỷ tỷ, ta muốn ăn hạt sen, có thể cho ta hái cho ta một ít không? Lần nào ăn cũng không phải hạt tươi, hôm nay là cơ hội hiếm có để ăn hạt tươi, tỷ tỷ giúp ta hái mấy cái có được hay không?
Mộng Điệp nha đầu ngồi trên ghế nhỏ, vóc dáng cũng không lớn bao nhiêu kéo tay áo của Tử Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ khẩn cầu, miệng nhỏ của nàng cũng đã nhếch lên, trong mắt là sự thèm thuồng giống như hận không thể nuốt hết hạt sen trong hồ này vào bụng.
- Được.
Ngay lúc Tử Nguyệt gật đầu thì Tử Tịch đã xen vào nói.
Lúc này là tháng Sáu, hoa sen nở đầy quanh Thất Lý đình, mùi hoa sen thơm ngát, thấm vào trong lòng người.
Lá sen, hoa 9sen đều cao hơn đầu người, bên trên có chuồn chuồn đậu lên cánh hoa, cực kì đáng yêu và linh động.
Ngồi trên thuyền lớn xa hoa do thiếu chủ6 Tô Tử Hi đặc biệt sắp xếp, tâm tình mọi người coi như không tệ!
Thuyền có ba tầng, tầng đầu tiên là để đồ linh tinh, tầng thứ hai ở trên l5à để ở, có thể nghỉ trưa.
Nhưng nàng thấy Tử Tịch bị Phi Quân Tử mắng đến sắc mặt đỏ bừng, không biết nên phản bác như thế nào nên đứng ra hòa giải một chút:
- Quân Tử, ngươi đừng làm khó mấy đứa nhỏ nữa đi. Tử Tịch, ngươi lại đi hái thêm vài cái về đi, để cho mỗi người trên thuyền đều có một cái.
- Tỷ tỷ, ta đi cho.
- A? – Phi Quân Tử cả người mặc một bộ quần áo màu lục nhạt nghi ngờ lên tiếng. – Thiếu niên nhiệt tình ghê.
Trên đầu thuyền có để ba tấm bàn dài, trên bài có để sẵn trái cây tươi mát, vừa nhìn là biết đám quý tộc nam nữ ở Đế Đô có dự định ở đây ăn uống vui chơi cả ngày.
Tuổi trẻ qua mau, người không thể quay lại thời niên thiếu.
Lâu Xuân Cầm phe phẩy quạt xanh, gió mát thổi tới khiến cho mái tóc khẽ lay động, mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Ta không thể ăn đồ mát, không cần hái cho ta.
- Sao không hái thêm mấy cái cho Quân Tử tỷ tỷ? Quân Tử tỷ tỷ cũng thích ăn, còn Nguyệt tỷ tỷ nữa, Nguyệt tỷ tỷ cũng thích ăn hạt sen nha!
Trong giọng nói của Phi Quân Tử có chút tình cảm mập mờ.
Thừa dịp còn đang ở tuổi thanh xuân thì không nên lãng phí thời gian, chẳng phải nên tận hưởng lạc thú trước mắt sao?
Ngắm sen, đánh đàn, làm thơ, ca hát, uống rượu, dùng trà, cực kỳ thư thái.
Ngồi chung một chỗ với nàng là Lâu Cẩm Dạ âm nhu cười nói:
- Xuân Cầm không ăn thì ta cũng không cần.
Tiểu nha đầu lấy được đài sen thì vui vẻ đến mức mặt mày hớn hở.
Thấy hắn hái về mấy hạt sen tươi mới còn dính vài giọt nước, Phi Quân Tử vỗ vai Tử Tịch, kề sát tai hắn mà trêu ghẹo:
Tử Tịch giang hai cánh tay, nhìn cực kì giống một con chim đang bay, lao thẳng tới mặt hồ, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt nước, hái năm sáu cái đài sen, động tác nhẹ nhàng liền mạch.
Khi trở về, trên chân cũng không hề dính nước, hắn đã cầm hết đống đài sen đó đưa cho Mộng Điệp.
Cái gì? Tử Tịch đột nhiên ngơ ngẩn, cúi đầu giống như là đứa trẻ làm sai chuyện gì, không dám nhìn mấy vị tỷ tỷ trên thuyền.
Tử Nguyệt sững sờ, không biết tại sao Phi Quân Tử lại phải làm khó Tử Tịch chứ, nhưng mà... thích ăn hạt sen là thật, mà đúng là nàng cũng thèm...!
Tử Tịch bị nàng nói thì hơi giật mình, sắc mặt đỏ lên, đang định đi hái thêm mấy cái để đáp ứng yêu cầu của nàng, ai ngờ Phi Quân Tử không buông tha cơ hội mà kéo cánh tay hắn, oán trách một lúc lâu:
- Tiểu hài tử này, sao lại chỉ hái cho muội muội của ngươi vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mấy vị tỷ tỷ chúng ta không xinh đẹp bằng Mộng Điệp muội muội sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.