Chương 306: RÚT KIẾM NÓI CHUYỆN CƯỚI GẢ


Mọi người sửng sốt. Sắp đánh nhau rồi!

Không đợi mọi người lên tiếng, Tử Khôn và Bách Lý Tung Hoành mỗi người cầm một thanh kiếm, ngang ngượ8c hùng dũng đi ra ngoài.

Một giây sau, hai người hai kiếm chạm nhau, đã đánh rồi!
Bách Lý Tung Hoành nghe thấy nàng nói như vậy, vứt luôn cả kiếm trong tay đi.
Tử Khôn thấy vậy, vội vàng thu lại thanh trường kiếm nhanh như điện. Ông chưa bao giờ lợi dụng lúc người khác gặp nguy.
- Như Họa, đã nhiều năm như vậy, sao nàng vẫn không tin lời ta giải thích?
Cẩm Dạ thì đi tới bên cạnh ông nội, yên lặng quan sát trận chiến bên ngoài đại sảnh.
Lâu Như Họa6 chỉ người đàn ông mặc long bào vàng rực, nói:
- Cha con bị lão tiểu tử Bách Lý Tung Hoành đó ném vào trong Nguyệt Minh Châu, bị vết nứt kh5ông gian mang đi luôn. Nếu không, sao cha con lại chia lìa với hai mẹ con mình suốt gần hai mươi năm? Cha còn không biết mẹ mang bầu. Mẹ chưa kịp nói với ông ấy, thì ông ấy đã không về được nữa. Tất cả là do người này làm hại. Hôm nay thì hay rồi, hắn tự mình dẫn xác tới đây.
- Bây giờ có phải là phải đợi ba người họ giải quyết hết ân oán, hoặc là đánh chết một, hai người rồi thì chúng ta mới có thể được các trưởng bối đồng ý cho ở bên nhau?
Bách Lý Hạo Thần nhíu mày, bất lực lắc đầu:
- Đại khái là như vậy.
Lâu Như Họa là mối tình đầu của ông ấy. Mối tình đầu trong lòng của người đàn ông luôn có một ý nghĩa đặc biệt, nhưng Bách Lý Tung Hoành không thể nói thêm gì trước mặt quần thần và hậu bối...
Thấy ba người lại sắp đánh một trận nữa, Lâu Tử Nguyệt lúc nãy thấy Tử Khôn thu kiếm lại, cũng biết không đánh nữa. Nếu đánh thật, Bách Lý Tung Hoành không thắng được ông ấy.
Từ từ đi tới bên cạnh Bách Lý Hạo Thần, Lâu Tử Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt. Ngẩng đầu liếc nhìn Bách Lý Hạo Thần, nàng cười vô tâm:
Hai người Lâu Tử Nguyệt và Lâu Cẩm Dạ đúng lúc nh3ìn thấy cảnh này, quay sang nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương ý nghĩ không hay.
Lâu Tử Nguyệt mặt liền biến sắc, đi tới hỏi mẹ nàng9.
- Mẹ! Chuyện này là sao?
- Ngươi nghĩ là Tử Khôn không có ở đây, ngươi có thể đón ta vào cung sao? Đê tiện vô sỉ! Đời này người ta hận nhất chính là ngươi.
Lúc này, Bách Lý Tung Hoành cuống lên, giống như một tên nhóc, bèn nói:
- Chuyện không phải như nàng tưởng tượng. Tình huống lúc đó ta chỉ có thể cứu một người, ta yêu nàng nên ta chọn giữ nàng.
Lâu Như Họa cảm thấy lý do của ông quá mức gượng gạo, ông ta yêu bà sao?
- Con hồ yêu kia thì giải thích thế nào? Mẹ của Bách Lý Hạo Thần thì giải thích thế nào? Bao nhiêu con của ngươi đó là ai sinh cho ngươi? Ngươi quả không hổ là vua của một nước, mê gái đa tình, yêu nhiều người như vậy.
Bách Lý Hạo Thần sững lại. Hắn rất muốn hỏi một câu, mẹ hắn rốt cuộc như thế nào. Hóa ra bá mẫu cũng biết sao?
Bách Lý Tung Hoành nhìn Lâu Như Họa. Ánh trăng mờ ảo, chiếu sáng gương mặt của ông. Vào giờ phút này, trong mắt hai con trai, ông mới thực sự là một người cha.
- Giải thích cái gì? Có cái gì mà giải thích?
Lâu Như Họa giận đến run cả người, chỉ còn thiếu là chưa chỉ vào mặt ông mà mắng.
Tử Nguyệt đưa ngón trỏ ra, chọc vào mặt hắn, lợi dụng đụng chạm. Nàng thầm nghĩ
cảm giác không tệ
. Nàng nói:

- Chuyện của các trưởng bối, chúng ta không làm chủ được, vậy hãy để cho bọn họ tiếp tục cãi nhau đi. Không gả thì thôi, quá lắm thì chờ hai năm nữa, ta không vội.

Bách Lý Hạo Thần tóm được ngón tay nhỏ bé nghịch ngợm của nàng, cúi xuống nhìn nàng, cười gian xảo, bỗng nhiên trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt:

- Nhưng ta vội, ta rất muốn cưới nàng về. Yên tâm, ta có cách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.