Chương 307: GÂY KHÓ KHĂN


Kết quả là hai người hôn nhau say đắm như chỗ không người, ngay giữa cuộc cãi cọ của các trưởng bối...

Chờ bọn họ hôn nhau xong, lúc nà8y mới tỉnh lại trong dư vị ngọt ngào. Kết quả là phát hiện các trưởng bối lúc nãy còn đang cãi nhau, bây giờ đều không nói một lời. Tất cả mọi3 người đều có vẻ tránh né, không ai dám chỉ trích hai người họ...

Lâu Tử Nguyệt nắm tay Hạo Thần, nhìn khắp lượt mọi người.
- Bá mẫu cứ nói, đừng nói ba điều, dù là ba trăm điều, Hạo Thần cũng đồng ý.
- Thứ nhất, con gái ta gả vào Bách Lý gia, nếu sinh con gái, con gái cùng họ với ta.
Tử Khôn sửng sốt.
Tử Nguyệt vẫn không đứng lên khiến Tử Khôn buồn bã, nhìn về phía Như Họa.
Tử Nguyệt nói với Lâu Như Họa:
- Mẹ? Cha đã đồng ý rồi, còn mẹ?
- Thái tử điện hạ không lấy ta, có từng hối hận?
Bách Lý Hạo Thần kinh ngạc. Nàng nói vậy là có ý gì?
Lâu gia phu nhân sợ đến hết hồn, nếu nha đầu đê tiện đó lại lôi kéo mất Thái tử, thì thật thê thảm!
Tử Khôn bất giác rơi nước mắt. Ông vĩnh viễn nhớ hình ảnh lần đầu tiên nghe thấy con trai gọi mình là cha, giống vậy, ông cũng phải nhớ kỹ ngày này.
- Cha...
Tử Nguyệt nếu không bị dồn đến lúc này, nàng đoán là tiếng
cha
cũng không thể nói ra miệng.
Hạo Thần vui mừng ngạc nhiên kêu lên.
Lâu Tử Nguyệt biết, hắn gọi nàng là Nguyệt Nhi, chứ không phải là Tử Nguyệt. Hắn biết rõ nàng là Dạ Nguyệt, chứ không phải là bất kỳ người nào khác.
Tử Nguyệt hai tay nhận lấy ngọc bội Song Ngư hắn đưa tới, thắt ở bên hông. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng cũng quỳ hai đầu gối xuống đất, nói với các trưởng bối có mặt ở đây.
Lâ9u Trạch Thiên hiểu cháu gái rõ nhất nên không nỡ nói nhiều. Huống chi, ông đã sớm thừa nhận cháu rể. Ông lại không thù oán gì với Bách Lý Tung6 Hoành. Ông và Bách Lý Tung Hoành có suy nghĩ giống nhau. Nếu giống như Bách Lý Tung Hoành chỉ có cơ hội cứu một người, vậy thì ông nhất định 5sẽ cứu con gái ông. Vả lại, hôn sự của Bách Lý Long Dận, ông cũng đã đồng ý, lần này chỉ là đổi một người tốt hơn thôi.
Trong suy nghĩ của Lâu Trạch Thiên, lần này ông không chọn lầm cháu rể, ít nhất là tốt hơn nhiều so với Thái tử.
Thần sắc của Lâu Như Họa và Tử Khôn hơi ảm đạm. Họ chưa làm tròn trách nhiệm dưỡng dục nàng, càng không thể lấy tư cách của trưởng bối dạy dỗ nàng. Hơn nữa, thấy hai đứa yêu nhau như vậy, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy mình làm cha mẹ, không thể vì chuyện của mình mà làm lỡ hôn sự của con.
- Ông trời phân xử, tấm lòng của con và Hạo Thần, nhật nguyệt chứng giám. Thưa ông nội, cha, mẹ, con chỉ lấy chàng ấy. Nếu mọi người không đồng ý hôn sự này, cả đời này con sẽ không lấy ai!
Mọi người trợn tròn mắt, hơi thở khẽ run rẩy.
Bách Lý Hạo Thần chấn động trong lòng, ngạc nhiên nhìn Lâu Tử Nguyệt. Lần đầu tiên hắn cảm thấy, khi nàng nghiêm túc cũng đáng yêu đến vậy...

Hối hận...
Bách Lý Long Dận sững lại, hơi mỉm cười, nhưng cũng thản nhiên nói không tránh né:
- Đã từng hối hận, nhưng sau đó trải qua thời gian quá lâu, không còn biết hối hận là gì nữa. Ta vứt bỏ quá nhiều thứ rồi, đến giờ, thứ khiến ta quan tâm nhất chỉ còn lại là người thân thôi.
Ánh mắt Lâu Tử Nguyệt chăm chú, trong mắt lộ ra một tia hối hận. Nhưng sự hối hận đó không phải cho chính nàng, mà là hối hận thay cho nguyên chủ đã gặp phải kẻ tồi tệ như hắn.
Lâu Tử Nguyệt giật mình, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cần phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.
Sau đó, trước ánh mắt hồ nghi của Hạo Thần, nàng không trực tiếp nhận lấy.
Lâu Tử Nguyệt chợt liếc mắt nhìn Bách Lý Long Dận, hỏi:
- Thưa cha mẹ, công ơn sinh thành của cha mẹ, Tử Nguyệt không bao giờ dám quên. Sự chăm sóc của cha mẹ dành cho Tử Nguyệt trong những ngày qua, Tử Nguyệt luôn khắc sâu trong lòng. Con gọi hai người là cha mẹ, là thật lòng hy vọng cha mẹ có thể suy nghĩ cho con gái. Nếu Tử Nguyệt không được hai người chúc phúc, Tử Nguyệt làm sao có thể vui vẻ xuất giá?
Tử Khôn đã sớm nước mắt lưng tròng. Cuối cùng ông ấy đã cảm nhận được sự buồn thương khi gả con gái, nhưng cũng rất ngạc nhiên mừng rỡ. Con gái đã gọi ông ấy là cha rồi!
- Tử Nguyệt à, con vừa gọi ta là gì? Có thể gọi ta như vậy một tiếng nữa không...?
Hắn nắm tay nàng, nắm thật chặt. Mười ngón tay quấn quít, một tấc không dời.
Ánh mắt Bách Lý Hạo Thần chân thành, tấm lòng thành khẩn bộc lộ ra lời nói. Hắn nhìn tất cả mọi người, nói:
- Phụ hoàng, Lâu lão gia chủ, Tử Khôn bá phụ, Như Họa bá mẫu, xin hãy tác thành cho chúng con, đồng ý hôn sự của con và Tử Nguyệt.
Nhưng một khi đã nói ra, dường như mọi chuyện cũng không còn khó khăn nữa. Nàng đã thật sự coi ông ấy là cha mình...
Tử Khôn vô cùng xúc động, vừa đỡ con gái lên, vừa nói:
- Con gái ngoan, con gái ngoan! Cha đồng ý, chuyện gì cha cũng đồng ý!
Huống chi, bọn họ lần này thật sự cần bàn hôn sự. Có cãi nhau nữa, cãi đến ngày mai cũng không thể bàn xong việc.
Bách Lý Tung Hoành bị bỏ mặc một bên, nhìn thấy tình hình này, tất nhiên là rất vui, liền đề nghị:
- Tử Khôn đại ca, Như Họa muội, Lâu lão gia chủ, hay là chúng ta vào bàn tiếp đi?
Bỗng nhiên, mọi người thở chậm lại.
Bách Lý Hạo Thần quỳ hai gối xuống đất, đưa ngọc bội Song Ngư đến trước mặt Tử Nguyệt, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt cưng chiều mà chân thành:
- Nguyệt Nhi, từ khi nàng trả lại nó cho phụ hoàng, ta luôn nghĩ, một ngày nào đó, nếu ta có thể tự tay giao nó cho nàng, thì cuộc đời của Bách Lý Hạo Thần này không còn gì tiếc nuối nữa.
Có Bách Lý Tung Hoành dẫn đầu, lúc này mọi người lại ngồi xuống, nhưng có thêm hai người Lâu Cẩm Dạ và Lâu Tử Nguyệt.
Lâu Cẩm Dạ đứng bên cạnh Lâu Trạch Thiên, còn Lâu Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần thì nắm tay nhau đứng ở đại sảnh, giữa các vị trưởng bối.
Không ai mở lời trước, vì mở lời thì có thể lại phải cãi nhau.
Bây giờ Lâu Tử Nguyệt đã về, cãi nhau nữa thì thật chẳng ra gì.
Lại một lần nữa, trên đại sảnh yên lặng một cách kỳ lạ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm đôi trai gái muốn dựng vợ gả chồng đang đứng yên giữa nhà. Bọn họ hình như có điều muốn nói.
Tử Nguyệt nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần với ánh mắt nóng bỏng, mắt đối mắt. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng như trăng mạnh mẽ cất lên:
- Thế này mới đúng, năm đó Tử Nguyệt đã hứa hôn nhầm người, thích người không nên thích. Nhưng, Nguyệt Nhi ngày hôm nay chỉ thích một người là Bách Lý Hạo Thần.
- Nguyệt Nhi!
Lâu Như Họa vẫn lạnh lùng như vậy. Bà chỉ Bách Lý Hạo Thần nói:
- Tiểu tử ngươi phải hứa với ta ba điều, ta sẽ để cho ngươi lấy con gái nhà ta.
Bách Lý Hạo Thần thấy bà đã mở lời, trong lòng cũng thở phào một cái thật dài, cung kính nói:
Lâu Trạch Thiên cảm động đến rớt nước mắt.
- Cháu gái của ta, ông nội đồng ý một trăm lần, một ngàn lần. Con đừng quỳ như vậy. Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi!
Tử Nguyệt lại không chịu đứng lên, kéo Hạo Thần quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng ngồi bên trái. Nàng chắp tay, thái độ chân thành chưa từng có, trong mắt cũng toát lên sự kính trọng hiếm thấy.
- Nương tử! Chuyện này chúng ta chưa nói qua mà! Con gái không theo họ ta thì thôi bỏ qua, sao nàng còn bắt cháu gái cũng phải theo họ nàng, chuyện này không thể được!

- Có gì mà không thể?

Lâu Trạch Thiên cực kỳ đắc ý, nói:

- Ta lại cảm thấy cách này hay.

Lâu Cẩm Dạ cười thầm. Sao ông nội lại không đồng ý cơ chứ? Theo họ của cô chẳng phải là họ Lâu sao? Không biết tiểu tử kia rốt cuộc có chịu hay không...

Bách Lý Hạo Thần nhìn Tử Nguyệt. Ánh mắt dịu dàng, làm gì có chút bất mãn nào. Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, siết chặt. Hai người họ dĩ nhiên muốn sinh một đàn con, theo họ Tử Nguyệt có gì mà không được?

- Bá mẫu, điều này con đồng ý. Điều thứ hai là gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.