Chương 311: MỘT LỜI KHÔNG VỪA Ý LIỀN HÔN NÀNG


- Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao chúng ta không có chút tin tức nào...?

Ánh mắt Hồng Diệp hơi thu lại, nói:
- Chắc chắn là có người phong tỏa tin tức.

Tô Tương Nhi vội vàng hỏi:
Tử Nguyệt và Hạo Thần tiếp nhận chén rượu, cùng sửng sốt, nhìn nhau, thâm tình trong mắt rơi vào trong mắt người bên cạnh, chỉ còn lại hai chữ ngưỡng mộ.
- Cách...!
Ba chén rượu chạm vào nhau, ba người ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
- Ca? Lục ca? Dạ ca ca? Cẩm Dạ ca ca?
Khóe miệng Lâu Cẩm Dạ hơi cong, bị nàng chọc cười.
Hắn liếc mắt nhìn Hạo Thần đang phân tâm, mặt đầy trầm tư, lại liếc nhìn Tử Nguyệt đang vô cùng phối hợp, lập tức sửng sốt. Hai người bọn họ không phải thật sự là cãi nhau chứ? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện nước Bạch Hổ?
Lời nói vừa dứt, Hạo Thần ngạc nhiên phát hiện sắc mặt của Xuân Cầm, Cẩm Dạ, Tử Nguyệt, Uyển Thanh Đồng và Uyển Hồng Diệp đều thay đổi... Đây là thế nào?
Đáy mắt Lâu Cẩm Dạ lộ ra vẻ hoảng loạn, nói:
- Vẫn chưa có.
- Lộc cộc lộc cộc...
Xe ngựa chạy về phía Lâu phủ.
- Chàng bị ai xúi giục làm thuyết khách vậy?
- Đa tạ!
Hạo Thần mỉm cười dịu dàng, vô cùng giống như có âm mưu gì đó, khơi ra một đôi mắt đào hoa, nói với Cẩm Dạ:
- Nhưng nói ra, Cẩm Dạ ngươi cũng không nhỏ nữa, ta nhớ ngươi còn lớn hơn Tử Nguyệt không ít, phải nhanh chóng thành hôn, có cô nương mình phải lòng chưa?
- Chàng thật sự không biết, hay giả không biết chuyện của họ vậy?
- Xì... Đau!
Bách Lý Hạo Thần vô tội nhìn nàng, giống như đang lên án hành động thô bạo của nàng.
Lâu Tử Nguyệt kêu một tiếng, khiến Cẩm Dạ cười đến không khép được miệng, Tô Tương Nhi liên tục giễu cợt nàng. Bây giờ mới gọi ca, có phải quá muộn không?
Trong tiếng cười vui của mọi người, thần sắc Tử Nguyệt hơi ngơ ngác, thực ra cũng muốn nói, nàng dường như còn có một huynh trưởng chưa từng gặp qua, nhưng không thể công khai nói với người Lâu gia. Nếu không, người trên dưới Lâu phủ không phải đều biết nam nhân mà mẹ nàng thích trước đây từng có vợ sao? Đến lúc đó, cha nàng càng khó sống rồi.
- Tiếng
ca
này gọi tốt lắm.
- Còn biết đau sao?
Lâu Tử Nguyệt lạnh lùng cười, trong mắt chan chứa tình cảm dịu dàng:
- Ta chỉ dùng một chút sức lực, lần sau chàng còn ngốc như vậy, coi chừng ta đánh đến chàng không biết đường về nhà nữa nữa!
Tô Tương Nhi kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Tô Tử Hi bi thương, nói:
- Tam muội, mười sáu năm trước, món đồ đó hại đến Huyễn linh sư của cả nước Bạch Hổ đều mất hết chiến lực.
Cẩm Dạ nhíu lông mày dài mảnh lại, nói:
- Gọi ca đi, dù sao muội chỉ có một người ca ca như ta, gọi ca thân thiết, bỗng dưng thêm một Lục ca, hoặc là tên, ngược lại là được.
- Ca...
Trong xe ngựa, giọng nói Tử Nguyệt lạnh lùng trong trẻo, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
Giống như sợ người trong xe ngựa trước mặt nghe thấy, giọng nói rất nhỏ.
Hạo Thần chớp mắt, nghiêng đầu nhìn nàng, nói:
- Ông nội nàng.
- Chàng thật ngốc!
Lâu Tử Nguyệt đánh lên trán hắn, giận dỗi nói:
Tô Tương Nhi đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, từ sau khi Lạc Vân ca ca ra đi, nàng không thể chịu đựng nổi tin tức bằng hữu người thân bên cạnh tạ thế nữa.
Xuân Cầm lên tiếng nhắc nhở, khiến mọi người sửng sốt:
- Hôm nay là sinh nhật của Cẩm Dạ, đừng nói những chuyện không vui này nữa. Nếu đã được xử lý ổn thỏa, chúng ta cũng không vội nói xong trong hôm nay, chính sự để lại cho ngày mai nói có được không?
Tử Nguyệt sửng sốt, nâng chén rượu lên, nhìn Cẩm Dạ, cười nói:
- Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của Cẩm Dạ, ta vẫn chưa kính rượu ngươi.
Lâu Cẩm Dạ thay đổi cẩm y đen như mực thường ngày, đêm nay hắn mặc một bộ y phục đỏ bắt mắt, không che đậy vẻ đẹp dịu dàng nam sinh nữ tướng của hắn. Ngược lại càng tôn lên khí chất mềm mại của hắn đến mức tinh tế, lại mang theo chút nghiêm nghị, không khiến người ta hiểu nhầm là nữ tử, mà khiến người ta sáng mắt.
Bách Lý Hạo Thần trả lời:
- Mẫu phi không sao, cảm ơn Tương Nhi nhớ mong.
- Vậy thì tốt, không sao thì tốt rồi.
Hạo Thần giống như vô tình nhắc tới:
- Ta thấy tất cả cô gái ở chỗ này của chúng ta chỉ có Hồng Diệp và Xuân Cầm vẫn chưa thành hôn. Hồng Diệp rất tốt, môn đăng hộ đối, tuổi tác xấp xỉ. Hứng thú của hai người các ngươi lại hợp nhau, sao Cẩm Dạ không nắm chắc một chút chứ?
Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Bách Lý Hạo Thần, hắn mà cũng biết đi làm mối sao? Chuyện này do hắn làm, thực sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa...
Uống đến nửa đêm, mọi người dẹp đường hồi phủ.
Chia tay với bốn vị bạn tốt Tô, Uyển, Tử Nguyệt đồng hành với Hạo Thần.
Lâu phủ tổng cộng có hai xe ngựa, người sáng suốt đều đã nhìn ra, bầu không khí của Tử Nguyệt và Hạo Thần hôm nay không hòa hợp lắm, có thể đã sinh ra bất đồng, ai ngồi cùng họ thì người đó xui xẻo. Vì vậy Cẩm Dạ, Xuân Cầm, Mộng Điệp và Tử Tịch thà cùng một xe ngựa cũng không muốn ngồi cùng Hạo Thần và Tử Nguyệt.
Tô Tử Hi là y đạo thế gia, đương nhiên hiểu rõ công hiệu của Nhiếp Linh Huyết Thạch, thần sắc nghiêm túc nói:
- Thục phi nương nương cao thượng, nếu không phải là bà ấy, e là người của cả nước Bạch Hổ đều không thể tránh khỏi nạn.
- Thật sự lợi hại đến thế sao?
Một bữa tiệc rượu không có sự vui vẻ tận tình của chủ khách như trong dự liệu...
Đầu tiên là An Vương không ở đây, sau đó là nước Bạch Hổ xảy ra chuyện lớn, cuối cùng là hôn sự không rõ ràng!
Gỡ không ra, giằng không đứt, đúng là một mớ bòng bong! Nếu không phải có hai cô gái Mộng Điệp và Tô Tương Nhi trêu đùa, có thể cả đêm còn lại sẽ phải gượng gạo đến chết mất.
Nếu Túc Phi còn, lời này nên là Túc Phi nói mới đúng.
Điều nàng không biết chính là hôm nay Hạo Thần đặc biệt được nhờ vả qua đây thăm dò ý tứ. Mấy ngày trước Lâu Trạch Thiên bảo hắn tìm cơ hội hỏi xem chuyện của Cẩm Dạ. Hắn thấy hôm nay mọi người đều có mặt, vui vẻ đùa giỡn, có thể thành công đương nhiên là chuyện tốt, không thể thành công thì đương nhiên có duyên phận khác.
Chỉ là điều khiến hắn không hiểu là lời của hắn vừa thốt ra, phản ứng của nhiều người đều không bình thường cho lắm.
Tử Nguyệt nhìn quanh một vòng, nói với mọi người:
- Kỳ An chính là đến nước Bạch Hổ, các ngươi cũng biết, hắn từng bị Nhiếp Linh Huyết Thạch gài bẫy, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Thần sắc mọi người u ám, Nhiếp Linh Huyết Thạch làm hại khiến Hoắc quận chúa mất. Đây là nút thắt trong lòng Bách Lý Kỳ An, không thể nào dễ dàng giải ra như thế. Lần này có cơ hội, sao hắn chịu bỏ qua được? Cho dù nguy hiểm hơn, e là hắn cũng sẽ không chùn bước mà đi đến khu vực tai nạn.
Lâu Cẩm Dạ cười dịu dàng, mọi người đều nhìn ra sự chân thành trong nụ cười của hắn.
Lúc này, Lâu gia thiếu chủ đứng dậy, rót ra ba chén rượu, đưa cho Tử Nguyệt và Thần vương gia, hai tay nâng chén rượu lên, chân thành nói:
- Thất muội, Hạo Thần, mượn rượu ngon của sinh nhật hôm nay, ta chúc hai người bọn muội bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.
- Không về được nhà cũng tốt, ta có thể ở nhà nàng.
Thấy thần sắc của nàng dịu đi, Bách Lý Hạo Thần cố làm ra vẻ mà vò trán, nói:
- Lúc bắt đầu ta thực sự không biết, nhưng đợi ta nói xong nhìn thấy biểu cảm của họ, ta liền biết chuyện không dễ ứng phó.
Cẩm Dạ nhìn về phía Tử Nguyệt, trong giọng điệu nghiêm túc mang theo mùi vị hài hước:
- Phải gọi ta là ca, không được gọi tên.
Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ ngợi, quả thật phải đổi cách xưng hô, nhưng gọi gì mới được? Nàng thăm dò hỏi:
- Hạo Thần ca ca huynh nói mau đi, 3sau đó thì sao? Mẹ huynh có chuyện gì không?
Bách Lý Hạo Thần cầm tay nhỏ lạnh buốt giấu trong tay áo của Tử Nguyệ9t, hơi ngẩng đầu, nói với mọi người:
- May mà phát hiện kịp thời, mẫu phi ta phong tỏa một bộ phận sức mạnh, nhưng6 vẫn còn một bộ phận sức mạnh của Nhiếp Linh Huyết Thạch tản vào trong nước, hấp thu linh khí đất trời. Bởi vì linh khí ma5u chóng mất đi, trọc khí thừa cơ bốc lên, đô thành nước Bạch Hổ, trong một đêm đều bị trọc khí làm ô nhiễm, bách tính mười người thì đến tám chín người bệnh. Hiện đã tổ chức trị liệu sư tiến hành cứu trị.
Không bình thường ở chỗ nào? Hắn cũng không nói được.
Chẳng lẽ là vào những ngày hắn không ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?
Bỗng nhiên, tay áo bị người ta chạm vào, Hạo Thần cúi đầu nhìn, bèn sửng sốt, là Tử Nguyệt thầm kéo hắn một cái, ấn hắn trở về chỗ ngồi.
Tô Tương Nhi không bỏ qua, tiếp tục hỏi:
- Hạo Thần ca ca, mẫu thân huynh vẫn khỏe chứ?
Lời của đại ca nghe như là chỉ cần chạm vào món đồ đó sẽ chết ngay, lỡ như Thục phi nương nương...
Mày liễu của Lâu Tử Nguyệt nhíu lại, cũng cảm thấy không dễ ứng phó:

- Chàng nói Cẩm Dạ và Xuân Cầm rõ ràng là tỷ đệ, sao có thể xảy ra... tình cảm như thế?

- Tình cảm thế nào?

Hạo Thần chợt nghiêm mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, hỏi với ánh mắt sáng rực.

Không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy, Tử Nguyệt sửng sốt, tim đập loạn nửa nhịp, đáp:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.