Chương 310: SINH NHẬT CỦA CẨM DẠ


Nàng là nhân tộc, hắn là yêu tộc, huyết mạch của hắn ngang ngược. Nếu bây giờ có con, con sẽ đoạt đi sinh mạng của nàng. Đến lúc đó, thật sự gọi là m8ột thân hai mạng rồi. Vừa nghĩ đến hắn suýt chút nữa có thể hại nàng, hắn liền nghĩ lại mà sợ, chợt rùng mình.

Thần sắc hắn căng thẳng, ngọn3 lửa dâng lên trong cơ thể dập tắt trong nháy mắt, trong mắt chứa đầy sự áy náy, nói:
- Xin lỗi, ta không biết.
Tử Nguyệt vươn tay r9a, ôm lấy đầu hắn, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng:
- Con đường tu luyện quyết định ở việc chống lại trời, vốn dĩ chính là nghịch trời mà làm, vô cùng nguy hiểm, chết trong lúc tu luyện, chết một cách xứng đáng. Trở nên mạnh chính là sự theo đuổi cả đời của ta. Hạo Thần, chàng không cần cảm thấy nợ ta. Ta yêu chàng, ta cũng khát vọng sức mạnh, sức mạnh khiến ta có thể bảo vệ người thân, người yêu, bằng hữu. Hai điều này không mâu thuẫn.
- Ta biết rồi.
Tử Nguyệt cũng đặt cằm lên vai trái của hắn, sợi tóc quấn quanh cùng một chỗ. Hơi nước che phủ lên mắt nàng, nàng nặng nề gật đầu:
- Được, chúng ta sinh một đàn con.
- Nhân gian có câu người và yêu không cùng đường, rất nhiều người đều nói qua với chúng ta. Nguyệt Nhi, nàng tin không?
- Ta tin.
Đêm mùng một tháng Bảy.
Phòng bao lớn nhất Túy Tiên lầu.
Có ẩn ý...
Đôi mắt mọi người sáng như tuyết, đều hóng hớt nhìn qua đây.
Nghe vậy, Bách Lý Hạo Thần giật mình, thần sắc phức tạp nhìn tiểu nữ nhân trong lòng.
Giọng nói trầm thấp của nàng luôn có sức hấp dẫn khiến người ta bình tĩnh trở lại:
Trong ánh mắt đột nhiên ảm đạm của hắn, nàng nắm lấy tay hắn, nhìn vào trong mắt hắn, kiên định nói:
- Tin là một chuyện, nên làm thế nào lại là một chuyện khác. Chàng và ta khẳng định sẽ không là người dưng, bởi vì chúng ta đã vượt mọi chông gai, xuyên qua muôn trùng trở ngại, đi đến bên nhau. Mà tình yêu sẽ không vì xác thịt chưa từng kết hợp mà bị tổn thất.
- Vẫn là để ta nói vậy.
Uyển Hồng Diệp bĩu môi, cười đến giảo hoạt:
Cẩm Dạ lắc đầu, vội vàng làm sáng tỏ:
- Nào có! Sao có thể bỏ qua An Vương gia? Huynh ấy vốn dĩ sớm đã đồng ý rồi, nhưng chiều hôm nay đột nhiên phái người trả lời ta, nói là có quân tình cấp bách, không qua nữa.
- Thần Vương gia, ta nhớ mẫu phi của ngươi ở nước Bạch Hổ, có phải xảy ra chuyện rồi không?
Ánh mắt Hạo Thần ảm đạm, nói:
Thật mâu thuẫn, rốt cuộc nên làm sao đây? Bây giờ không nhìn ra tuổi tác và dung nhan, nhưng không có nghĩa là mãi mãi cũng không nhìn ra.
Hạo Thần cầm lấy bàn tay nhỏ nghịch ngợm trên mặt mình của nàng, chan chứa sự dịu dàng trong ánh mắt:
Hắn nói rất hài hước, Tử Nguyệt chỉ coi như hắn đang đùa, đôi tay khẽ nâng gương mặt anh tuấn của hắn lên, ánh mắt ám muội nói:
- Ây da tiểu hồ ly của ta, chàng vốn dĩ đã lớn chậm rồi, đã mười tám vẫn chưa đến thời kỳ trưởng thành, chàng hãy nắm chặt tốc độ một chút đi, đừng đợi ta thành một bà lão, chàng vẫn chưa trưởng thành. Vậy thì trở thành trò cười rồi.
- Cho nên, Hạo Thần, chàng phải đối tốt với ta gấp mấy lần nữa.
Lâu Tử Nguyệt vuốt tóc sau gáy, chải thế nào cũng chải không suôn, thắt thành nút:
- Yêu tộc có yêu đan, ta ép nó ra ngoài cơ thể, ta sẽ không còn khác biệt với người bình thường nữa.
- Chàng ngốc quá!
- Đương nhiên hối hận rồi!
Tử Nguyệt nhìn thấy đáy mắt hắn xẹt qua vẻ lạc lõng, lập tức hài hước nói:
- Hối hận không ăn chàng vào lúc chàng còn là loài người! Thật là đáng tiếc! Cho đến bây giờ, đã không thể động thủ nữa, nghĩ thôi cũng cảm thấy thiệt thòi!
Bách Lý Hạo Thần sửng sốt, dường như là không ngờ nàng lại trả lời như vậy.
- Là nước Bạch Hổ xảy ra chút chuyện.
Ánh mắt Lâu Cẩm Dạ sắc bén vô cùng, lập tức hỏi:
Bị nàng chọc cười, chủ đề nặng trĩu dường như thêm vài phần thú vị.
- Ha ha... - Hắn cười ra tiếng, bỗng nhiên giảo hoạt nói - Tử Nguyệt, nếu ta biết nàng nghĩ như vậy, thì ta đã sớm ăn nàng vào ngày đầu tiên nàng vào Thần Vương phủ rồi.
Hắn ôm eo nàng, trói buộc nàng trong cánh tay hắn, cằm đè lên vai trái của nàng, giọng nói lạnh lùng thản nhiên trang trọng lại lộ ra tình cảm dịu dàng:
- Ta đợi nàng trở nên mạnh, nàng đợi ta trưởng thành. Sau đó, chúng ta phải ở cùng nhau, sinh một đàn con.
- Ta chính là vì chàng, hiến dâng tương lai của ta cho tu luyện và bế quan vô cùng vô tận. May mà thiên phú của ta cũng tạm, nếu không, đợi ta tu luyện đến lúc có thể sánh vai cùng chàng, thì đã là bà lão mất rồi. Lúc đó, chàng sẽ chê ta không còn xinh đẹp nữa.
Nói tới đây, Lâu Tử Nguyệt lại thật sự lo lắng.
- Chúng ta là phu thê rồi, không cần nói xin lỗi, ta cũng chỉ vừa mới biết.
Sao Kiêu Dạ không thể nói nàng biết sớm một chút? Nhất định phải trong lúc này... Bây giờ thì hay rồi, muốn khó xử thế nào thì khó xử thế ấy.
<5br>Bách Lý Hạo Thần thấy nàng bò ra từ trong chăn, đưa lưng về phía mình, bắt đầu mặc quần áo, hắn cũng dứt khoát không ngủ nữa, khoác áo lên, vai kề vai ngồi cùng nàng.
Nhìn sắc mặt nàng vẫn ửng hồng, Hạo Thần trầm giọng hỏi, trong giọng nói lộ ra âm rung không thể tra rõ:
Phải nói thực lực của phụ mẫu nàng đều rất tốt, đặc biệt là người cha tồi tệ của nàng, năm trăm tuổi vẫn giống như một chàng trai, nhưng Hạo Thần hắn...
Nàng buộc phải không ngừng nỗ lực gấp mấy lần phụ thân nàng mới có thể ở cùng hắn vào những năm tháng đẹp nhất.
Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Tử Nguyệt, Cẩm Dạ lờ mờ nói:
- Tử Nguyệt thạo tin tức nhất, các người có thể tìm cô ấy hỏi xem.
Hôm nay là sinh nhật của Lâu Cẩm Dạ.
Trừ Hạ Hầu thế gia, quý công tử tiểu thư nổi tiếng của Đế Đô đều được hắn mời đến, nói là không say không về!
Tô Tương Nhi đảo mắt một vòng, người ngồi kín một bàn tròn, mắt sắc bén phát hiện có người không tới:
- Ấy? Sao Kỳ An đại ca chưa tới? Cẩm Dạ ca ca, huynh không mời huynh ấy sao?
- Nguyệt Nhi, ta buông bỏ thân phận yêu tộc, cùng nàng tu luyện có được không?
Trái tim Lâu Tử Nguyệt chợt thắt chặt, lo lắng hỏi:
- Buông bỏ? Cách buông bỏ thế nào?
Hạo Thần nói với nàng:
Sắc mặt Lâu Tử Nguyệt ngẩn ra, liếc nhìn Hạo Thần ngồi bên cạnh mình, thần sắc hơi dao động, nói:
- Gần đây ta bận hôn sự đến đau đầu, đâu biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Quân tình? Ta càng không biết.
Đặt cùng hai chữ An Vương, luôn luôn là chiến trường khiến nam tử sục sôi nhiệt huyết, hắn khổ sở trông coi nơi lạnh lẽo như Tây Bắc, trải qua mấy lần đại chiến. Nếu có quân tình cấp bách, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.
- Điều này ta chưa từng được biết, nhưng...
- Đừng nói là cơ mật không thể nghe gì đó nhé? Nếu không thể nghe, bọn ta sẽ không nghe!
Thần sắc Hạo Thần thu lại, có chút nghiêm túc:
Lâu Tử Nguyệt nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn, mười ngón tay đan xen quấn sau lưng hắn:
- Kiêu Dạ nói cho ta biết nếu chàng không có yêu đan, chàng sẽ giống như loài người, trải qua sinh lão bệnh tử. Hơn nữa già nhanh hơn cả ta, ta không cần chàng làm vậy, chàng bằng lòng hy sinh vì ta, ta cũng có thể làm được. Huống hồ, chờ đợi không thể tính là hy sinh.
Thần sắc Hạo Thần lộ vẻ cảm động, trong lòng lại áy náy:
- Chúng ta có tình, cũng có hôn nhân, nhưng ta không thể cho nàng, không thể cho nàng... đứa con, nàng có từng hối hận không?
Bọn họ kinh ngạc phát hiện đôi nam nữ trẻ tuổi sắp kết hôn này dường như xảy ra hiềm khích rồi?
Bách Lý Hạo Thần bị họ nhìn đến mức thầm sợ hãi, giả vờ bình tĩnh uống một chén rượu, sau đó nói:
- Biết rồi, biết rồi, ta sẽ kéo dài bước chân trưởng thành, để nàng có thể theo kịp.
Thiên hồ, tốc độ trưởng thành rất nhanh. Dựa theo lẽ thường mà nói, huyết mạch ưu tú của thiên hồ đã định sẵn tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn nhân tộc rất rất nhiều! Cho nên hắn nói kéo dài tốc độ trưởng thành, nhất định là quá trình không thoải mái gì.
Thời gian, tuổi thọ, dung nhan, tuổi tác đều là mấu chốt họ phải vượt qua.
Trái tim Hạo Thần chợt đau, thấy nàng thế nào cũng chải không suôn tóc sau gáy, thế là vươn tay chải giúp nàng, rất nhanh đã suôn mượt, hắn nhắm mắt lại, đưa ra quyết định rồi thuận miệng nói:
- Có phải là phải đánh trận rồi không?
Hồng Diệp hỏi, lộ ra vẻ hưng phấn trong giọng nói.
Đương nhiên, chỉ có những người trẻ tuổi chơi đùa thỏa thích, người lớn không ai ở đây.
Huynh muội hai nhà Uyển, Tô, Hạo Thần và Tử Nguyệt, Cẩm Dạ và Xuân Cầm, Mộng Điệp và Tử Tịch, năm nam năm nữ, tổng cộng mười người.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.