Chương 60: Hoa phượng hoàng màu đỏ


- Ta không thể chấp nhận tình yêu giữa người và Yêu được.

Cất Yêu Đan vào trong tay áo, Bách Lý Hạo Thần vò đầu bứt tai, 8cặp đồng tử xanh lục trở nên ướt át, như có hơi nước mù mịt:

- Nếu nàng đã không cần, chi bằng ta chết đi cho rồi!
<3br>- Không được nhõng nhẽo!
Bách Lý Hạo Thần bá đạo ôm nàng vào trong lòng:
- Lý do này không chính đáng.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thân thể nàng lại rất thành thực.
Lâu Tử Nguyệt rất ít khi nói lời cảm ơn người khác, nhưng thời khắc này đã chạm đến cảm xúc của nàng, chạm đến sự chân tình của nàng.
Bách Lý Hạo Thần hiểu nàng.
Bông tuyết trắng bay là là rồi đáp xuống mặt đất, bông tuyết lục giác rơi xuống vai nàng, hắn phủi bông tuyết giúp nàng:
Dáng vẻ hắn phong trần mệt nhọc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đóa hoa mới nở, đi thẳng đến ngai vàng:
- Đây chính là thần hoa đỉnh cấp trong truyền thuyết, hoa Phượng Hoàng Đỏ!
Tô Lạc Vân không hể cảm thấy bất ngờ với đôi mắt của Bách Lý Hạo Thần... Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc.
Lâu Tử Nguyệt nổi giận. Trước đây hắn nhõng nhẽo, nàng có thể thông cảm, nhưng hiện giờ, giả9 bộ vô tội cái gì chứ? Đúng là khiến nàng chán ghét mà! Cứ nghĩ đến tên Ngân Thiều xấu xa vừa nãy là nàng lại thấy nổi hết cả da6 gà lên.
Tên Ngân Thiều vừa đi một lúc thì không gian Thủy Liêm Động liền sụp đổ.
Thánh Thiên cực quang chiếu về5 phía hai người, Bách Lý Hạo Thần lần nữa nắm chặt tay nàng, bảo vệ nàng khỏi những tia cực quang quỷ dị.
Phải đến một khắc sau thì những tia cực quang đó mới ngừng chiếu.
- Đến rồi.
Lâu Tử Nguyệt mở mắt ra.
- Cạch cạch!
Âm thanh giống như cánh cửa của cơ quan nào đó mở ra, từ phía dưới trồi lên các nhánh cây, từng nhánh từng nhánh một, vô cùng giàu sức sống.
Cành lá leo lên ngai vàng tam tôn, che phủ, chiếm lĩnh...
- Thật á?
- Thật.
Ánh mắt Tô Lạc Vân nghiêm túc:
Thần hoa đỉnh cấp... Ánh mắt Bách Lý Hạo Thần và Lâu Tử Nguyệt đều thoáng hiện sự kinh ngạc, nó gợi nhớ đến cẩm bào Thanh Hoa.
Tô Lạc Vân bỗng nhìn chằm chằm Lâu Tử Nguyệt, bị một nam tử khôi ngô tuấn tú, dịu dàng ấm áp nhìn chăm chú như vậy khiến nàng cảm thấy vô cùng lúng túng, nàng cười:
- Sao thế?
- Đợi một chút!
Bách Lý Hạo Thần bỗng giơ tay lên, toàn bộ sự chú ý của Lâu Tử Nguyệt đều bị hành động của hắn thu hút, chỉ nhìn thấy ngai vàng đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt.
Bàn tay Hạo Thần nắm lấy tay nàng căng thẳng, kéo nàng lùi về phía sau.
Một đóa hoa lớn màu đỏ bỗng nở rộ!
Một bông hoa một thế giới, một chiếc lá một bồ đề.
Ngay sau đó, vô số những nụ hoa nở rộ làm say đắm lòng người.
- Không cho phép nàng nói những lời này, chúng ta nhất định phải sống. Tứ Nguyệt Minh Châu tin nàng, ta cũng tin nàng.
Lâu Tử Nguyệt hơi ngẩn người, khẽ gật đầu.
Bách Lý Hạo Thần thấy nàng cứ một lúc lại hà hơi tỏa ra hơi nóng, sắc mặt lo lắng:
- Đều tại ta, quên mất nàng mới tu luyện, sức khỏe còn chưa hồi phục.
Lâu Tử Nguyệt không nói, cầm lấy áo của hắn che kín người:
- Ngươi có thể đừng chạm vào vết thương của ta được không?
- Tử Nguyệt, nàng nhìn này.
Bách Lý Hạo Thần chỉ tay về phía mặt trước của cái bàn:
- Chỗ này rõ ràng bị lõm xuống, chắc là chỗ để hộp gấm Tứ Nguyệt Minh Châu.
Lâu Tử Nguyệt nhìn theo hướng hắn chỉ, cẩn trọng đi xuyên qua các bảo rương màu vàng, đi lên bậc cấp, bước đến bên trái ngai vàng,
- Lỗ trống này đúng là rất giống với cái đế của Cửu Tiết Vương Trượng.
Băng trắng pha chút xanh lam, ngai vàng tỏa ra khí lạnh.
Tô Lạc Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay áo nàng, vuốt ve hoa văn trên đó, phức tạp nói:
- Đây là hoa Phượng Hoàng màu xanh.
Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc:
- Ngân Thiều cũng nói như vậy, có lẽ Tứ Nguyệt Minh Châu và Cửu Tiết Vương Trượng đều quan trọng như nhau.
- Nhưng vì sao Hoàng thượng lại đưa Tứ Nguyệt Minh Châu cho ta? Tại sao lại lừa ta, nói là phải...
Đây mới là điều Lâu Tử Nguyệt cảm thấy kì quặc.
Lâu Tử Nguyệt suy nghĩ rồi nói:
- Chắc là Hoàng thượng và Thái tử tìm Cửu Tiết Vương Trượng ở chỗ này, nhưng kì lạ là tại sao họ lại lấy cả Tứ Nguyệt Minh Châu trong khi có thể lấy Vương Trượng mà không cần đến nó?
Bách Lý Hạo Thần nhíu mày, hắn cũng cảm thấy khó hiểu:
- Hoa Phượng Hoàng!
Thanh âm của Tô Lạc Vân bỗng truyền tới từ cửa đại điện, Lâu Tử Nguyệt vui mừng:
- Lạc Vân!
Lâu Tử Nguyệt hãi hùng khiếp vía, vỗ trán than thở:
- Đây chẳng phải là đi tìm cái chết sao? Lỡ như ta thất bại thì tất cả mọi người sẽ...
Hắn chặn môi nàng:
Ba canh giờ, trong ba canh giờ họ phải tìm ra cách để củng cố kết giới.
Bách Lý Hạo Thần chỉ chỉ phía trên:
- Bên trái chỗ gần ngai vàng nhất, vốn là chỗ cắm Cửu Tiết Vương Trượng.
Hắn không phủ nhận:

Tất cả những ký ức trước khi nhận ngươi làm chủ nhân ta đều không nhớ rõ.

Lâu Tử Nguyệt ngẩn ra hồi lâu, lâu tới nỗi Bách Lý Hạo Thần và Tô Lạc Vân nghĩ nàng đang tự trách bản thân, còn muốn nói vài câu trấn an nàng, nàng bỗng mỉm cười:
- Quả nhiên chỉ có nàng mới có thể gia cố phong ấn, đó chính là lý do vì sao Tứ Nguyệt Minh Châu chọn nàng.

Kiêu Dạ, phù kiếm của ngươi có phải là hoa Phượng Hoàng màu xanh không?

Lâu Tử Nguyệt vội vàng liên lạc với Kiêu Dạ.
- Nàng lạnh lắm à?
- Lạnh mà, ngươi không thấy lạnh sao?
Bách Lý Hạo Thần nhanh chóng choàng áo khoác của mình lên người nàng, vẻ mặt tự trách:
- Lúc nãy ngươi nói bằng hữu? Có người bước vào không gian của chúng ta? Ta biết người ngươi muốn nhắc đến không phải là Hạ Hầu Thiến.
Nàng vừa xoa xoa tay vừa hỏi hắn.
- Tô Lạc Vân và Uyển Túc Phi.
- Cảm ơn nàng.
Lâu Tử Nguyệt và hắn cùng đẩy cánh cửa lớn của cung điện.
- Cảm ơn gì chứ?
Lạnh quá!
Đây là một tòa cung điện, nó tọa lạc trên đỉnh núi tuyết.
Bách Lý Hạo Thần và Lâu Tử Nguyệt đứng trên đỉnh núi, dõi mắt nhìn xung quanh, bốn phía đều là núi tuyết trùng trùng, không biết vì sao Lâu Tử Nguyệt lại thấy lạnh cóng, cảm giác như nước mắt của nàng rơi xuống thì lập tức có thể biến thành băng.
- Những thứ này chẳng là gì cả, vì nữ nhân ta yêu, làm bất cứ việc gì cũng xứng đáng.
Trong bầu không khí lãng mạn như thế, Lâu Tử Nguyệt tự nhiên lại hét lớn:
- Ta không muốn yêu một con thú!
Kiêu Dạ chần chừ hồi lâu, lâu tới nỗi Lâu Tử Nguyệt nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, hắn nói:
- Không nhớ nữa.

Ngay cả phù kiếm mà ngươi cũng quên sao?

Thực ra nàng không hề bài xích.
Nếu đổi là người khác, e là ngay từ lần đầu nghe thấy hắn là nửa người nửa thú thì đã chạy mất dép rồi... Nữ nhân mà Bách Lý Hạo Thần thích đương nhiên sẽ khác với những người còn lại.
Tuyết trắng bay trong gió, mặt đất được phủ một lớp tuyết trắng xóa.
Nàng ngạc nhiên, đây chẳng phải là chiếc áo mà nàng tặng hắn sao?
- Còn ba canh giờ nữa mới đến giờ Tý, chúng ta vào thôi.
Bách Lý Hạo Thần kéo nàng, nói.
Bách Lý Hạo Thần nhìn nàng chăm chú:
- Ta nên cảm ơn nàng mới phải, nhờ có nàng mà ta mới không bị tên Hồ Yêu biến thái kia
thịt
.
- Cảm ơn ngươi đã đến cứu ta. Thất Tinh Phi Kiếm trận, Lâu Xuân Cầm, còn có... Vì cứu ta mà hy sinh cả hạnh phúc của bản thân..
Tám cánh cửa lớn mở ra, bước vào điện đường, ngay phía trước là ngai vàng cao cao tại thượng được làm từ băng tuyết, hai bên đặt hàng trăm chiếc rương bằng vàng, chồng chất trong cung điện, nửa mở, nửa đóng.
Trong rương, vô số vàng bạc châu báu, linh bảo thiên địa, vũ khí linh hạch...ánh sáng phát ra lấp lánh chói lóa.
Lâu Tử Nguyệt và Bách Lý Hạo Thần chỉ ngao du bốn phương, chưa được thấy những bảo vật quý hiếm như vậy, một là sợ chạm phải cơ quan nào đó, hai là vì nhiệm vụ hết sức khẩn cấp đang phải gánh vác, thế nên nội tâm hai người đều đang giằng xé, không biết phải làm sao.
- Nhưng ta không biết làm thế nào.

Tô Lạc Vân nói:

- Tứ Nguyệt Minh Châu không gợi ý gì sao?

Lâu Tử Nguyệt lấy Tứ Nguyệt Minh Châu ra:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.