Chương 61: Ta không cho phép nàng chết


Một mỹ nhân áo trắng xuất hiện từ bên phải ngai vàng, ánh sáng của Tứ Nguyệt Minh Châu chiếu lên vẻ đẹp thoát ly thế tục của nàng ta, đ8ồng tử trắng, mái tóc trắng, lông mày trắng... Người ta thường lấy hình ảnh da trắng như tuyết để miêu tả làn da trắng của mỹ nhân, cò3n nàng ta, chính bản thân nàng đã là tuyết rồi.

Tuyết Yêu bay lơ lửng trước mặt ba người họ, trên gương mặt ba người đều lộ rõ9 vẻ kinh ngạc xen lẫn ái mộ.

- Chủ nhân của Tứ Nguyệt Minh Châu, người đã sẵn sàng chưa?
Lâu Tử Nguyệt bỗng quay đầu nhìn Tô Lạc Vân:
- Lạc Vân, huynh cũng vậy, huynh còn có phụ thân phụ mẫu, muội muội, có có cả gia tộc, không cần phải nhớ đến ta đâu.
Tô Lạc Vân vô cùng đau đớn, cuối cùng khạc ra một đống máu, cả Lâu Tử Nguyệt và Hạo Thần đều bị vũng máu tươi kinh động.
- Không muốn!
Tuyết Yêu không hiểu:
- Tại sao?
Thế giới này, dù không có hô phong hoán vũ, nhưng có tình cảm bạn bè chân thành, thế là đủ, đi đến đây, quá đủ rồi...
Rút chủy thủ ra, Lâu Tử Nguyệt thầm cảm khái, đây là chủy thủ Cố Minh Âm tặng nàng, khí lạnh toát ra, ngay lúc nàng đưa chủy thủ lên định chém thì:
- Tử Nguyệt!
Tuyết Yêu lắc đầu, trong con ngươi trong veo lạnh lẽo lại ánh lên một tia ấm áp:
- Một viên Tứ Nguyệt Minh Châu thì không có tác dụng gì nhưng mười hai viên thì lại khác, chẳng lẽ ngươi không biết nó có tổng cộng mười hai viên sao?
- Mười hai viên?
Đại khí vận!
Đây là thứ nhìn không thấy, sờ không ra nhưng ở thời điểm quan trọng thì nó có thể xoay chuyển càn khôn, người nào có được mười hai viên Minh Châu thì sẽ có được bảo vật có đại khí lớn nhất thiên hạ này. Đơn giản mà nói thì chính là trời cao luôn ở bên cạnh giúp đỡ người đó.
Hô hấp của Tô Lạc Vân lập tức chậm lại, ngay cả y cũng động lòng. Tuy y không màng danh lợi nhưng thuở thiếu thời mấy ai mà chưa từng nghĩ đến chuyện đó chứ? Thống nhất tứ hải, tung hoành nơi chiến trường, giống như các bậc tiền bối đời trước, đánh bại Đế quốc giang sơn, tạo nên một đời nghiệp bá.
Bách Lý Hạo Thần tức giận nắm tay thành quyền, thần sắc u ám không rõ.
Sắc mặt Tô Lạc Vân cũng có sự thay đổi lớn:
- Còn có cách nào khác không?
- Nguyệt mỹ nhân, đợi lâu lắm rồi đúng không? Túc Phi ca ca đến đây.
Thoáng chốc, Lâu Tử Nguyệt cảm giác như bị kéo khỏi bàn tay của Bách Lý Hạo Thần, Uyển Túc Phi bá đạo ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Ta tới để cứu vãn thế trận.
- Ngươi còn có mẫu phi, không thể trốn đi được.
Mẫu phi... Đúng vậy, mẫu phi vẫn còn ở trong cung.
- Ta thật vô dụng! Nếu ta được phong Vương sớm một chút thì có thể đón mẫu phi xuất cung rồi.
Bây giờ Lâu Tử Nguyệt mới biết điều đó, Bách Lý Hạo Thần dường như đã biết trước, Tô Lạc Vân thì ngược lại, y hơi sửng sốt.
Dáng vẻ linh hoạt của Tuyết Yêu bay về quanh quẩn bên ngai vàng, giọng nói từ tính đặc trưng của phái nữ cất lên:
- Nếu ai thu thập được mười hai viên Minh Châu thì sẽ có đại khí vận, dù muốn trở thành Nhân Hoàng, hay Huyễn Thần Tông đều không phải chuyện gì khó khăn. Tứ Đại Thần Thú Đế quốc phân chia đã lâu, các huyễn linh sư mỗi người đều có công việc riêng của mình. Lẽ nào ngươi không muốn thay đổi cục diện này, thống nhất tứ hải sao?
- Thật sự không muốn?
Tuyết Yêu nhíu mày hỏi nàng.
Lâu Tử Nguyệt lãnh đạm lắc đầu:
- Phiền phức!
Lâu Tử Nguyệt nói.
Bách Lý Hạo Thần vỗ trán, Tô Lạc Vân thì không biết phải làm sao, hai người cùng lúc lộ ra nụ cười cưng chiều với nàng.
- Trả giá gì?
- Lần trước ta đã nói với người lấy Minh Châu rồi, cái giá phải trả chính là mạng của người đứng đầu Tứ Nguyệt Minh Châu.
- Phụ hoàng ông ấy… ông ấy…
Sức nóng và cảm xúc mạnh liệt cùng tồn tại.
- Túc Phi!
Uyển Túc Phi cột lại mái tóc dài đang phiêu dật, nhếch một bên lông mày, phong lưu tà khí nói với Lâu Tử Nguyệt:
Bách Lý Hạo Thần cũng hướng tới những thứ phong vân tế hội kia, mỗi lần nghe Mẫu phi kể về phong vân tế hội của đời trước, biết bao lần hắn muốn được như vậy, hôm nay cơ hội lại đang ở trước mắt, nàng...
Phong vân tế hội: chỉ người vừa có tài vừa gặp thời, như cá dưới nước
Nhưng đây là cơ hội của Lâu Tử Nguyệt, hai người họ càng hy vọng nàng có thể nắm bắt nó.
Bách Lý Hạo Thần cầm lấy tay nàng lắc lắc:
- Tử Nguyệt! Ta không cho phép nàng chết! Chúng ta đi trốn đi! Ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này, ngay bây giờ!
Lâu Tử Nguyệt dùng sức nắm chặt tay, nói:
- Ở Đế đô này, tuy ta không có nhiều bằng hữu nhưng dẫu sao họ vẫn là một phần ký ức của ta, ta không muốn để họ bị mai táng trong sự tham lam ích kỉ của ta.
Gió thổi trăng đêm, từng đứng trên đỉnh kim tự tháp, nơi đó cao cao, không gì có thể thắng được cái giá lạnh, không có người thân, không có bạn bè, không có huynh đệ, không có sư phụ...
Có chăng chỉ là hư vô, để mặc dục vọng lấp đầy.
Đôi mắt Tuyết Yêu bỗng buồn bã, nói với Lâu Tử Nguyệt:
- Để Tứ Nguyệt Minh Châu ở lại, ngươi có thể ra về.
- Không!
- Có.
Tuyết Yêu dụ dỗ Lâu Tử Nguyệt, nói:
- Ngươi cầm Tứ Nguyệt Minh Châu rời khỏi nơi này, để mặc Địa cung sụp đổ, Hoàng thành bị phá hủy, sau đó ngươi và Bách Lý Hạo Thần như hình với bóng, xây dựng thành trì, lập nên Đế quốc Chu Tước vững mạnh hơn, đến lúc đó, còn ai trong thiên hạ này có thể cản trở hai người?
- Người trả lại Minh Châu, kết giới sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, nhưng vẫn cần phải trả giá.
Đám người Lâu Tử Nguyệt hơi lo lắng.
Bách Lý Hạo Thần vội vàng hỏi:
Tuyết Yêu đáp xuống trước mặt6 Lâu Tử Nguyệt, chân không chạm đất, lãnh đạm hỏi.
Lâu Tử Nguyệt cười như không cười:
- Trong Tứ Nguyệt Minh Châu chẳn5g có gì hết, tại sao lại có nhiều người kiêng dè nó như thế?
Lâu Tử Nguyệt cười ấm áp:
- Nhưng nếu như vậy thì chúng ta sẽ không gặp được nhau.
Tim Bách Lý Hạo Thần như đang nhỏ máu, đau đớn, vẻ mặt u sầu.
Tử Nguyệt bỗng nói
không
làm tim mấy người treo lên, nhưng nàng lại nói:
- Việc kết giới vẫn còn chưa giải quyết xong.
Tuyết Yêu bay từ ngai vàng đến trước mặt Lâu Tử Nguyệt, giọng nói từ tính, ý tứ thâm sâu:
Vừa định nói gì đó thì có tiếng nam tử bỗng phát ta từ ngoài cửa:
- Tuyết Yêu! Nếu muốn đổi mạng ta lấy mạng nàng ấy thì sao? Được chứ?
Lâu Tử Nguyệt ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử mặc y phục màu đỏ bước tới, hắn bước đi trong không gian như có ngọn lửa ở dưới chân, từng bước sinh hoa, vì sự xuất hiện của hắn mà cả cung điện như được nhóm lên những bó lửa, nở rộ trong tim mỗi người.
Lâu Tử Nguyệt thực sự kinh ngạc.
Tuyết Yêu tiếp tục nói:
- Tương truyền rằng trên đại lục Huyễn Thải, người nào có được Minh Châu thì sẽ có được thiên hạ. Không biết ngươi đã nghe qua chưa?
Bách Lý Hạo Thần vượt lên trước đánh rơi chủy thủ, ôm nàng vào lòng, thanh âm bá đạo không dễ dàng cự tuyệt vang lên bên tai nàng:
- Nếu nàng muốn chết thì ta sẽ chết cùng nàng.
- Cùng cái gì mà cùng? Mẫu phi đang đợi ngươi trở về đó!
Tô Lạc Vân một lòng vì muôn dân trăm họ, tấm lòng nhân từ nhưng lại không muốn Lâu Tử Nguyệt chết vì chuyện này, y không nói gì hết, chỉ có thể đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mặt xám như tro tàn.
Vừa nãy quả thực Bách Lý Hạo Thần có hơi dao động, xây dựng Đế quốc là sự nghiệp vĩ đạo cỡ nào? Hắn thật sự không thích Đế đô này, huống hồ giờ hắn biết bản thân là Hồ Yêu, đối với những người đã từng là người thân giờ đây chẳng có chút cảm tình nào.
- Không!
- Ta không muốn.
Lâu Tử Nguyệt giang hai tay ra.
Không muốn? Cả ba người đều bất ngờ, kinh ngạc nhìn nàng.
- Đúng là mỹ nam si tình.

Tuyết Yêu cười khanh khách trêu chọc, trong tay Tuyết Yêu bỗng sượt qua một tia phấn quang, chỉ thấy nàng ta quăng tới một người:

- Nhìn nam nhân mà ngươi thích đi, hắn lại vì một nữ nhân mà bỏ mạng, ngươi còn chần chừ gì nữa? Mau giết ả đi!

- Hạ Hầu Thiến?

Lâu Tử Nguyệt cũng không kinh ngạc lắm, nhưng ả lại nằm trong tay Tuyết Yêu, rốt cuộc là ý gì?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.