Chương 84: Mỹ nhân băng sơn gặp mỹ nhân diêm dúa lòe loẹt



Chủ nhân, người quá thiện lương.



Cám ơn sự khích lệ của ngươi.


Mùi máu tanh gay mũi, đưa mắt nhìn, trường đấu thú chư8ớng khí mù mịt, phần lớn là đám đàn ông với đôi mắt vằn tơ máu, rất ít đàn bà.
Nụ cười này khiến Cửu Mị nhìn quen mỹ nhân diêm dúa tuyệt sắc nhân gian cũng bị khuất phục khi nhìn thấy nụ cười của nàng, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù nàng không thích khuôn mặt suốt ngày lạnh lùng của nàng ấy, không biết phong nguyệt không hiểu phong tình, nói thật, có thể nói chuyện với nàng ấy, cũng chỉ có vị này.
- Vậy muội đi nhanh đi, đừng để người đó chạy xa.
Lam Cơ cũng nghĩ như vậy, nhưng chợt nghĩ tới điều gì, bước chân dừng trước ngưỡng cửa:
- Người đâu, gọi Minh Âm đến đây.
- Dạ.
Không lâu sau, Cố Minh Âm liền xuất hiện trước mặt nàng, cung kính hành lễ, nói:
- Chuyện kia, ngươi phải xử lí tốt giúp ta.
Cửu Mị hơi sửng sốt, nói:
- Yên tâm.
- Thật ư?
- Đúng vậy.
Lam Cơ bỗng bật cười.
- Minh Âm.
Hắn hơi sửng sốt, dừng một lúc, nói:
- Minh Âm không muốn chủ nhân bị tổn thương.
- Mang ta đi gặp Lam Cơ.
Người nọ khác với những người khác, trên tay đeo một chiếc nhẫn ánh sáng xanh, hắn cẩn thận liếc nhìn Kim Ca, có lẽ cảm thấy hắn ăn mặc phú quý, e là đại nhân vật gì, vì vậy trong ánh mắt ẩn chứa sự cung kính:
- Lam Cơ đại nhân đã đi ra ngoài, hay là tối nay ngài hãy tới?
- A...
Úc Kim Ca hơi trầm ngâm, giương mắt nhìn đám người ngồi xem khắp bốn phía, mặt ai cũng đỏ tới mang tai, vung cánh tay gào thét vì huyễn thú trên đài, thực sự coi huyễn thú như đồ chơi, trường đấu thú ư...
- Công tử? Công tử?
- Đủ, đủ rồi! Ta sẽ giữ lại ghế lô tốt nhất cho ngài.
Đối với việc hắn bất ngờ tôn kính mình, Úc Kim Ca không để ý, dù sao trong hồ lô ngọc có rất nhiều tiền, cũng không biết kiếm được từ đâu, tiền không phải của mình, tiêu nhiều cũng không đau lòng.
Ra cửa trường đấu thú, bỗng có thứ gì đó khơi gợi sự tò mò của Úc Kim Ca, hắn xoay người, quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ngón tay cẩn thận vuốt ve cánh cửa sắt nhìn như xù xì, thực tế khi tiếp xúc lại nhẵn nhụi bóng loáng, chỗ ngồi cao gấp đôi cánh cửa, không chỉ chất liệu làm nên cánh cửa có giá cao hơn bình thường, do thép sắt tốt nhất luyện thành, hơn nữa trên cánh cửa còn vẽ đồ đằng.
Trong lòng Úc Kim Ca buồn rầu, thuận miệng hỏi:
- Buổi tối nàng ấy có ở đây không?
- Đương nhiên, tối nay trường đấu thú có trận quyết đấu của hai con huyễn thú cấp sáu, cần chính Lam Cơ đại nhân chủ trì, công tử ngài có thể đặt trước ghế lô, chờ sau khi kết thúc lại tìm nàng.

Bây giờ nhịp tim của người nhanh gấp đôi bình thường.


Cái gì cũng không lừa được Tiểu Dạ Dạ.

Lúc này, trên hành lang, Úc Kim Ca tiện tay ngăn cản một nhân viên làm việc, cũng không để ý hắn có biết hay không, trực tiếp nói:
Úc Kim Ca rút một xấp kim phiếu từ trong hồ lô ngọc đeo bên hông ra, không thèm đếm, kín đáo đưa cho người nọ:
- Đặt, từng này tiền đã đủ chưa?
Hắn thử đếm, phải đến năm nghìn đồng tiền vàng, trong mắt thoáng hiện sự kinh ngạc, đặt ghế lô tốt nhất cũng chỉ cần năm trăm đồng tiền vàng, vị này lại cho hắn năm nghìn? Ánh mắt của hắn khi nhìn Úc Kim Ca càng thêm tôn kính, đối xử với hắn như kim chủ:
- Có sóng to gió lớn gì mà ta chưa từng trải qua?
Cửu Mị liếm đôi môi đỏ thẫm, trong đầu nghĩ sao tiểu tử này mãi không hiểu vậy? Ở trước mặt hắn, nàng không ngại ngùng chút nào, váy mỏng mở rộng, để lộ xương quai xanh hấp dẫn:
- Ngươi cứ trực tiếp nói với nàng, ta ra lệnh ngươi hạ Tiêu hồn đoạn cốt tán, chứ thật ra ngươi cũng không muốn.
Giọng nói của nàng mị hoặc, giống như khói xanh lượn lờ, bay lên trong phòng, nếu là người ngoài, chắc chắn đã mềm nhũn xương khi nghe thấy giọng nàng ta, nhưng Lam Cơ là mỹ nhân lạnh lùng, đặc biệt khi nói chuyện với Cửu Mị, nàng lại càng không hiểu phong tình.
Nhưng lần này nàng không lạnh như băng đáp trả lại như bình thường, mà ngẩn ngơ một lúc lâu, Cửu Mị đương nhiên nhìn ra sự kì lạ của nàng, hơi nghiêm nghị:
- Sao thế?
Lam Cơ bỗng đứng dậy, vạt áo nhẹ bay lơ lửng, trong đôi mắt phượng như có ánh sáng xanh lưu chuyển, toát ra sự kích động:
- Đồ đằng Chu Tước mà công tử vẽ trên cửa sắt thép nguyên chất có biến hoá.
Cửu Mị cũng kinh ngạc, không kịp che giấu:
- Nếu có thể tận mắt nhìn thấy thần điểu Chu Tước, thật tốt biết bao.
Nơi này là nước Chu Tước, ai mà không nghĩ như vậy cơ chứ?
Úc Kim Ca lắc đầu, xoay người rời đi, nhưng hắn không biết, khi hắn xoay người, mắt phượng của thần điểu Chu Tước bỗng toả ra ánh sáng màu đỏ, lông chim lửa đỏ như máu giống y như vật sống. Chỉ trong chớp mắt liền trở về nguyên trạng, giống như chưa từng xảy ra biến hóa.
Lam Cơ do dự một lúc, sắc mặt vội vàng:
- Một khắc ta cũng không chờ nổi nữa, tối nay ta muốn gặp được nàng ấy.
Đôi mắt Cửu Mị chăm chú nhìn nàng, nhưng sau này vẫn cần trường đấu thú hỗ trợ, nên cũng chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Mỹ nhân áo lam đang nói chuyện cùng Cửu Mị trong Ỷ Hồng Lâu bỗng ngẩn người.
Cửu Mị cười cợt nhả hỏi:
- Lam Cơ muội muội, đối mặt với đại mỹ nhân như ta, muội cũng không cần thất thần như vậy.
- Mị chủ nhân.
- Chuyện kia ngươi đã nói cho nàng chưa?
Cố Minh Âm hiển nhiên không nghĩ rằng nàng sẽ nhắc tới chuyện kia, thân thể run lên:
- Tây Thanh Long, đông Bạch Hổ, bắc Huyền Vũ, nam Chu Tước.
Nhẹ nhàng nỉ non, hắn nhớ tới ngày đó trong Địa cung, hắn cũng từng thấy qua đồ đằng giống vậy, chẳng qua lần trước là tách ra, còn bản vẽ hôm nay, rõ ràng là phiên bản tổng hợp thu nhỏ.
Nhìn kĩ đồ đằng Chu Tước, hắn bùi ngùi thở dài:
Tiếng hô liên tiếp vang lên, năm nghìn người ngồi3 quây thành vòng tròn, chỗ ngồi dần dần xếp lên cao, mà ở trung tâm chính là một cái đài cao to lớn, trên đài cao phân ra bốn khu vực, t9ất cả đều được một tầng lồng bảo hộ trong suốt dầy dặn bao quanh, trong mỗi khu vực đều có hai hoặc một đám huyễn thú đang chiến đấu, ră6ng nanh, bắp thịt bị tê liệt, nội tạng tràn ngập.

Chủ nhân, dường như chủ nhân rất hưng phấn.


Tiểu Dạ Dạ nhìn ra sao?5

- Sao?
Úc Kim Ca hoàn hồn.
- Cần đặt trước ghế lô không?
Cố Minh Âm không tưởng tượng nổi nhìn chủ nhân:
- Chuyện này...
- Còn nữa, ngươi nói với nàng, muốn báo thù, hay muốn giết, cứ tới tìm ta, còn ngươi, chỉ bị ép buộc.
- Chưa.
Cửu Mị nằm nghiêng trên tháp quý phi, nhìn chăm chú thân thể cứng ngắc của hắn, hơi không vui:
- Không phải ta bảo ngươi cứ nói thật đi sao?
- Chủ nhân!

- Bụp!

Cố Minh Âm quỳ mạnh xuống đất, vẻ mặt nghiêm túc, không hề vội vàng:

- Mạng của Minh Âm là của chủ nhân, Minh Âm tự nguyện!

Một khắc kia, hô hấp Cửu Mị giống như bị trộm. Một lúc lâu sau, nàng ta mới thở dài:

- Đứng lên đi.

Nhưng hắn không đứng dậy, chỉ nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm.