Chương 85: Nàng chính là hoắc quận chúa của thành xích uyên
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1423 chữ
- 2022-02-04 07:29:20
Cửu Mị suy nghĩ phải nói thế nào, nhưng lại cảm thấy nói nhiều vô ích, dứt khoát nói thẳng:
- Tối nay trường đấu thú có một 8trận quyết đấu của huyễn thú cấp sáu, ngươi dẫn Lâu Tử Nguyệt đi xem đi.
- Phòng chữ Địa cũng không tệ, ta chọn phòng này.
Dường như là muốn đối nghịch với hắn, Kim Ca gọi một bàn bánh ngọt, đều là những món hắn thích ăn nhất, nhưng dù làm thế nào cũng không ăn được, toàn bộ hình ảnh hôm ăn cơm cùng Uyển Túc Phi, Tô Lạc Vân và Bách Lý Hạo Thần ở trong Thập Lục tửu lầu, tràn ngập trong đầu hắn.
Gia huy của gia tộc U6yển thị khắc trên lá cờ tung bay đón gió cùng hai con thạch thú trước cửa tửu lầu.
Ba tầng thượng trung hạ, tầng thứ nhất để5 khoảng năm sáu chục bàn, lúc này đúng vào sáng sớm, mọi người đều ở đây ăn sáng thảo luận về những chuyện lý thú xảy ra hôm qua, đám tiểu nhị mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, nhiệt tình chào hỏi khách nhân.
Thập Lục tửu lầu.
Tửu lâu phồn hoa nhất kinh thành, không có ai hơn.
Thức ăn vẫn vậy, bày trí bên trong cũng vẫn thế...
- Lam Cơ ư?
Trường đấu thú? Người vừa đi ra, hình như là Lam Cơ3... Là Lam Cơ muốn gặp nàng ư? Cố Minh Âm im lặng, cả đời này hắn chưa bao giờ nói từ không với Mị chủ nhân, dù nàng muốn nhằm vào a9i:
- Rõ.
- Hay là ngài đổi một gian phòng khác đi.
Trong lòng Úc Kim Ca buồn bã, nghĩ đến bức thư của Túc Phi ở trong tay áo, một luồng ánh sáng lam bỗng thoáng qua, hoa hồng lam liền rơi vào lòng bàn tay của hắn:
Trong giọng nói của Tô Lạc Vân hơi run rẩy.
- Ông chủ bảo chúng ta khóa.
Là Bách Lý Hạo Thần và Tô Tương Nhi sao? Bọn họ tới đây làm gì? Kim Ca ngồi trong gian phòng ăn uống bỗng đứng lên, nhưng phát hiện mình không còn là Lâu Tử Nguyệt, ngơ ngẩn ngồi xuống đất, chăm chú lắng nghe âm thanh ngoài cửa.
- Thần Vương, Tô Nhị công tử, Tô Tam tiểu thư... Không thể vào nha!
Ở chỗ này, đã từng tràn ngập tiếng nói cười trong trí nhớ, sao có thể vui vẻ được chứ?
- Chìa khóa tới rồi!
Bách Lý Hạo Thần lạnh lùng thốt ra hai chữ:
- Mở ra.
Uyển Túc Phi trước khi chết cũng phải viết một phong thư như vậy cho nàng...
Hắn biết rõ mình sẽ chết, nhưng vẫn viết.
Tiểu nhị muốn ngăn cản, nhưng vẫn không kịp, bọn họ đến gần gian phòng chữ
Thiên
.
- Sao lại khoá cửa?
- Xin lỗi, mời ngài chọn phòng khác.
- Tại sao?
Bên ngoài đã an tĩnh trở lại, nhưng một khi đã biết cách vách từng là nơi bạn tốt ngồi, trong lòng hắn liền khó chịu, hắn bỗng muốn đi qua nhìn thử, cho dù lấy thân phận bạn cũng được, khi hắn lấy hết dũng khí muốn đối mặt với bọn họ, vừa mở cửa, Úc Kim Ca liền ngây người.
- Kim Ca? Hoá ra ngươi thật sự ở đây sao? Ta vừa hỏi tiểu nhị của quán, còn tưởng tiểu nhị nhận sai người! Tới đây, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Hoắc quận chúa của thành Xích Uyên mà ta từng nói với ngươi.
- Cái này... Tiểu nhân không thể làm chủ được.
Giọng nói của Tô Tương Nhi vang lên:
Tô Tương Nhi chạy lên.
Âm thanh chìa khóa chuyển động mở chốt cửa, tiếng hít thở của ba người bọn họ, không ngừng truyền vào tai của Úc Kim Ca, hắn bỗng kinh ngạc phát hiện sự đau xót truyền đến từ đầu ngón tay, hoá ra là gai hoa hồng đâm vào ngón tay hắn, chảy máu... Lông mày nhíu lại, ném hoa hồng vào trong không gian Tinh Khuyết.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ khắc hoa, trong miệng nhai bánh đậu xanh nhân vừng, cầm hoa hồng lam lên, cẩn thận tránh bị gai đâm, chăm chú nhìn, bông hoa này được tạo ra nhờ ngưng kết huyền lực, nghe nói chỉ cần không ngừng truyền huyền lực vào thì vĩnh viễn không héo tàn:
- Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Uyển Túc Phi, với Uyển gia?
- Nhị thiếu gia của chúng ta thích nhất phòng này khi tới đây, phòng này vốn là phòng chuẩn bị cho thiếu gia, không tưởng tượng nổi, thiếu gia lại, lại... ra đi, ông chủ của chúng ta liền khoá gian phòng ấy lại.
Tiểu nhị càng nói, mắt càng lộ sự bi thương:
- Tiểu nhị, ta cùng ngươi đi tìm ông chủ.
Tiếng bước chân của Tô Tương Nhi và tiểu nhị đi qua phòng của Úc Kim Ca, sau đó, bên phải phòng chữ Thiên truyền tới tiếng thở dài nặng nề của Bách Lý Hạo Thần, thanh âm kia giống như bàn tay xuyên qua cánh cửa, bắt lấy linh hồn của nàng.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.
Giọng nói của Tô Lạc Vân ôn nhu ấm áp như ánh sáng mặt trời, nhưng không xua tan được tâm trạng u ám của Bách Lý Hạo Thần.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, mặc dù không gọi được tên, nhưng vẫn tiếp đón giống như thân quen... Túc Phi, bây giờ có phải ngươi đã đầu thai sang kiếp khác rồi?
- Tiểu nhị, cho ta một gian phòng.
Chủ nhân của giọng nói là một người nam nhân mặc quần áo màu bạc, mặt mũi hắn kiên nghị, ngũ quan góc cạnh như điêu khắc, lúc chìa tay ra giới thiệu cô nương bên cạnh, Kim Ca để ý, trên tay hắn có vết chai, đây là kết quả của việc quanh năm ở bên ngoài chém giết, trên mặt cũng hằn mấy nếp nhăn, chỉ có gió cát tây bắc lạnh lùng mới có thể đúc ra.
Hắn là Bách Lý Kỳ An, lúc chủ nhân hôn mê, à không đúng, lúc Tử Nguyệt hôn mê, chính người này đã tiến cử Úc Kim Ca, cũng chính là chủ nhân bây giờ, cứu Tử Nguyệt.
Viết một cách kiên quyết, mà thương lãnh.
Khi đang suy nghĩ xem tại sao, tay Úc Kim Ca nắm hoa hồng bỗng căng thẳng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó hắn nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tô Tương Nhi chạy xuyên qua hành lang.
- Phòng kia.
Tiểu nhị than thở, lắc đầu, nhưng vẫn cực kì ân cần nói:
- Hạo Thần ca ca! Huynh tới nơi này làm gì thế? Huynh say rồi, cùng muội về nhà đi!
- Muội đi theo ta làm gì? Muội không cần để ý đến ta!
- Được, khách quan, mời ngài theo ta.
Vị tiểu nhị này chắc thấy hắn ăn mặc sang trọng quý phái, tiêu tiền lại hào phóng, trực tiếp dẫn hắn lên tầng ba, nơi này có tổng cộng tám phòng, Úc Kim Ca chỉ phòng trên cửa viết chữ
Thiên
, nói:
Kiêu Dạ cảm thấy rất lòng vòng, trực tiếp nói thẳng:
Bây giờ chủ nhân là thầy trị liệu cấp cao nhất của sứ thần nước Bạch Hổ, Bách Lý Kỳ An phụ trách việc tiếp đãi sứ thần, tạm thời trong công việc coi như bằng hữu.
Thanh âm trầm ổn có lực, không che giấu sự vui mừng.
Hai người này là...
Úc Kim Ca vừa phản ứng lại, liền bị một mảnh màu đỏ chiếm cứ toàn bộ tầm mắt, giây phút ấy, hắn lập tức ngẩn người, bởi người thích mặc quần áo đỏ nhất đó đã ra đi rồi.
Trang phục màu đỏ sậm ôm trọn thân hình thướt tha của nàng, trên ống tay áo và cổ áo cũng thêu hoa văn tường vi màu tím đậm, khiến cả người nàng như khúc ca của ngọn lửa. Nàng có một đôi mắt vừa to vừa sáng, ngũ quan xinh đẹp, hơi toả ra mấy phần anh khí, mà sự bá đạo giữa hai lông mày của nàng cũng khác với Mộ Dung Trừng Oanh, bớt mấy phần kiêu căng, thêm mấy phần cương nghị.
Úc Kim Ca để ý thấy, cô nương này chắc cũng là người dùng roi, bởi với vết chai như vậy trên tay chỉ có loại vũ khí mềm như roi mới có thể tạo thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.