Chương 86: Hoắc cửu tâm biết tin hắn chết, tông cửa xông ra ngoài
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1407 chữ
- 2022-02-04 07:29:19
Tuy nàng không biết Úc Kim Ca là dạng người như thế nào, nhưng có thể làm bạn với Bách Lý Kỳ An, chắc bản thân hắn cũng không 8phải loại người lạnh lùng. Hơn nữa, Úc Kim Ca vừa trải qua đoạn đường xá xa xôi đi từ nước Bạch Hổ tới đây, cái gì cũng không3 biết, hắn cũng không sợ bị lộ.
Tiểu nhị bưng điểm tâm nóng hổi lên, Bách Lý Kỳ An cẩn thận đóng chặt cửa.
- Không ngon bằng đồ ăn của thành Xích Uyên5 chúng ta, nhưng cũng được.
Trên cổ tay của nữ tử áo đỏ có đeo một chiếc vòng tay, trên đó treo đầy chuông nhỏ, nàng lắc chuông theo bản năng:
- Lằng nhà lằng nhằng giống loại đàn ông gì chứ?
Hoắc Cửu Tâm không vui khoát khoát tay, nhíu mày:
- Tâm tư của Lục đệ là khó đoán nhất, nhưng đệ ấy là người hiền lành, sao ngươi lại chọc hắn? Hay để ta thay ngươi năn nỉ hắn?
Nghĩ đến người bạn đã chết, hắn cảm thấy nên đối xử tốt hơn với bạn bè, nên quý trọng từng đoạn tình cảm, mỗi ngày đều phải sống nghiêm túc.
Bị biến cố bất ngờ xảy ra, Úc Kim Ca run rẩy đứng im tại chỗ, nhìn nàng chạy xa, giây phút ấy, hàng trăm cảm xúc đồng thời xuất hiện trong lòng hắn, hoá ra một người sau khi chết đi, sẽ có người khóc vì hắn, đó mới là tài sản lớn nhất cả đời này của hắn.
Không biết sư phụ, sư huynh có từng khóc vì Dạ Nguyệt?
Trong lòng Bách Lý Kỳ An càng thêm kinh ngạc, nàng không biết ư? Nếu nói ai quan tâm, hay để ý đến Uyển Túc Phi nhất, đó chính là Hoắc Cửu Tâm, chuyện này, hắn phải nói chuyện này với nàng thế nào đây
Hoắc Cửu Tâm lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, ta đi trước.
Hoắc Cửu Tâm tông cửa xông ra ngoài, tại sao, tại sao mọi người đều biết, nhưng nàng lại là người biết cuối cùng? Không ai nói cho nàng, không ai, rốt cuộc là ai đè tin tức này xuống...
Trường đấu thú, còn sợ nhiều người sao?
Lúc này, dưới lầu, vị thuyết thư tên Sở Tranh đã đến, vừa nói mấy câu, lập tức nói ra tiếng lòng của mọi người ở đây, toàn bộ Thập Lục tửu lâu náo nhiệt, thỉnh thoảng thảo luận ân oán tình cừu giữa Lâu Tử Nguyệt và Nam Phong quán.
- Lại Quận chúa! Ngươi không thể xem ta như người bình thường sao?
Úc Kim Ca đè lại mi tâm muốn giật giật, Quận chúa nhìn cũng không giống như người dễ nói chuyện, sao lại khiêm nhường như vậy? Hắn thử gọi:
Bách Lý Kỳ An hơi ngừng lại.
Nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn, Hoắc Cửu Tâm sửng sốt, mạnh mẽ ngăn chặn sự bất an trong lòng.
Bách Lý Kỳ An biết, Hoắc Cửu Tâm và hắn đều nhìn quen sinh tử, là người thiết huyết quen chinh chiến nơi sa trường, nếu hắn không nói, Hoắc Cửu Tâm bước ra khỏi cánh cửa này cũng có thể hỏi thăm được, nếu nghe được từ hắn, có lẽ nàng sẽ thấy dễ chịu hơn một chút...
Thiết huyết: người có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
- Chuyện gì?
Hoắc Cửu Tâm hoài nghi.
Đang vui vẻ ăn uống, Bách Lý Kỳ An bỗng nói:
- Hình như ta vừa nghe nói Lục đệ cũng tới đây?
Bách Lý Kỳ An cho rằng hắn bị Quận chúa doạ sợ, giải thích:
- Nàng vừa mất đi người bạn thân.
Ánh mắt Bách Lý Kỳ An hiện lên sự ngạc nhiên mừng rỡ, mơ hồ có chút cuồng nhiệt:
- Long Dận cũng mời ta đi, đúng là khéo thật phải không?
- Cửu Tâm?
- Ừm ừm!
- Được được được, Cửu Tâm Quận chúa.
Nàng giả bộ tức giận:
- Đi rồi là sao?
Hoắc Cửu Tâm không hiểu được hết ý nghĩa của hai chữ kia, nàng cảm thấy mình nghe lầm, hy vọng nghe lại một lần nữa.
- Kim Ca, bổn Quận chúa nhìn thấy ngươi xong liền cảm thấy tâm trạng tồi tệ của ngày hôm nay đều biến mất, ngươi cũng không cần gọi ta Quận chúa này Quận chúa nọ, giống Kỳ An đại ca vậy, gọi ta Cửu Tâm đi.
- Cái này, cái này không được đâu? Thân phận của Quận chúa tôn quý, ta...
- Thần Vương ư?
Đôi mắt của Hoắc Cửu Tâm đảo quanh:
- Rời khỏi thế giới này rồi.
- Cạch!
Có lẽ là có tác dụng, Hoắc Cửu Tâm vui vẻ cong môi:
- Không ngờ, điểm tâm sáng của Thập Lục tửu lâu này ngon thật.
- Hắn...
Bách Lý Kỳ An nghĩ đến người bạn phách lối bất cần đời đó của mình đột nhiên qua đời, trong lòng bi thương, nhưng trí nhớ chỉ dừng lại ở đó, rất mơ hồ, nhưng đối với Cửu Tâm, không giống vậy.
Hoắc Cửu Tâm cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không biết có vấn đề ở chỗ nào.
- Hắn...
- Vậy ngươi thảm rồi.
Bách Lý Kỳ An bật cười, cho rằng hắn nói đùa, không để ý nhiều đến vậy, trực tiếp ra cửa rẽ phải, Úc Kim Ca có thể nghe thấy tiếng hắn gõ cửa và tiếng đóng cửa phòng của Tô Tương Nhi.
Bách Lý Kỳ An do dự, hơi kinh ngạc:
- Ngươi không biết chuyện của Túc Phi sao?
- Nói đi.
Bầu không khí hoà hợp lập tức giảm xuống âm độ, lòng Kim Ca cũng chìm xuống đáy.
Vì vậy, ánh mắt hắn nhìn thẳng nàng, trực tiếp nói với nàng:
- Hắn đi rồi.
- Kỳ An đại ca, tối nay huynh cùng ta đi trường đấu thú đi.
- Trùng hợp như vậy?
Đôi đũa gắp bánh bao hấp rơi xuống đất.
Hoắc Cửu Tâm bỗng đứng dậy, mở to hai mắt, không dám tin, trong đôi mắt sáng thoáng hiện giọt nước mắt, nước mắt bỗng như đê vỡ, ào ào tuôn rơi, không tiếng động...
Hai nam nhân Úc Kim Ca và Bách Lý Kỳ An ngồi cạnh nhau, không khỏi buồn chán, ngược lại An vương nghe nói Thần Vương và Tô gia huynh muội cũng ở phòng cách vách, đúng lúc qua chào hỏi, vốn mời Úc Kim Ca cùng đi, ai ngờ hắn lại tự giễu:
- Đêm qua ta và Thần Vương hơi quá chén, bây giờ hắn còn muốn giết ta ấy chứ, ta cũng không muốn xấu hổ vì bị đuổi.
Bách Lý Kỳ An không nói vòng vo, sau khi chảo hỏi với mọi người, thấy không có gì thú vị, cũng không biết là cố ý hay vô tình, khai hết chuyện của Úc Kim Ca ra.
- Hắn nói như vậy thật ư?
Úc Kim Ca nhíu mày, nam nhân đều thích mấy chuyện giết chóc máu tanh, xem ra các hoàng tử của Bách Lý gia cũng thích đi đến đó. Nhưng nghe thấy Bách Lý Long Dận cũng ở đấy, trong lòng liền mất vui, nhưng bây giờ hắn không phải là Tử Nguyệt, ngược lại không có lý do để từ chối.
- Cũng được. Nhiều người, náo nhiệt.
- 9Hoắc Quận chúa, những món điểm tâm này có ngon không?
Úc Kim Ca càng nhìn càng tò mò về nàng, quần áo đỏ như ngọn lử6a bùng cháy, cả người đồ nhung, đơn giản là một sự khác biệt trong Đế đô.
- Ngươi còn chần chừ, ta sẽ không ăn đồ của ngươi nữa.
Úc Kim Ca cười hì hì, phát hiện Bách Lý Kỳ An không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, liền biết nàng trời sinh tùy ý, bản tính ngây thơ.
- Ừ...
Hắn chậm rãi gật đầu, ánh mắt hơi đờ đẫn, hắn bỗng không muốn nghĩ đến người đó nữa, muốn tìm một người ở bên mình, vì vậy hắn ngẩng đầu nói với nam nhân mặc quần áo màu bạc, giọng nói hơi cứng ngắc:
- Có phải tiểu tử Túc Phi kia cũng tới hay không? Sao không nói sớm, đi, chúng ta đi xem thử!
Không khí bỗng trầm xuống.
Úc Kim Ca cười khổ nói:
- Chẳng qua là biết một ít bí mật của hắn.
Bách Lý Hạo Thần vuốt hồ ly trong ngực, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
- Ừ, các ngươi không nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ vô tội của tiểu tử kia đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.