Chương 87: Lam cơ đẹp đến mức trời nổi giận, người oán hận
-
Phi Tử Điên Cuồng: Huyễn Linh Sư Cực Phẩm
- Mai Mai Tang
- 1409 chữ
- 2022-02-04 07:29:17
- Kim Ca? Kim Ca! Ngươi mau tới đây.
Úc Kim Ca ấn huyệt thái dương đang co giật, vị này không nghe thấy hắn nói giữa hắn và Bá8ch Lý Hạo Thần có va chạm ư? Loại sát khí sáng nay, dù hắn say rượu cũng có thể cảm giác được, giờ phải đi đối mặt với một tên sát th3ần như vậy thì thà bây giờ chạy luôn còn hơn.
Nhưng Bách Lý Kỳ An có ý tốt, hắn không thông cảm cũng không nói được.
- Đừng đi, để nàng ở một mình một lúc.
Lời vừa nói ra, mọi người bừng tỉnh.
Túc Phi và Quận chúa là thanh mai trúc mã, là cặp đôi mọi người ngấm ngầm bàn luận từ nhỏ. Chẳng qua sau này Hoắc Quận chúa trở lại thành Xích Uyên liền không liên lạc nữa, lần ấy đi suốt mười năm, thỉnh thoảng trở lại Đế đô cũng chỉ có mấy ngày ngắn ngủi... Sau đó, trưởng bối lại quyết định hôn ước giữa Uyển Túc Phi và Hạ Hầu Thiến, mọi người cũng không nhắc lại chuyện của hai bọn họ nữa.
- Đáng tiếc gì vậy?
Đôi mắt Tô Tương Nhi lộ sự lo lắng.
Trong mắt Bách Lý Kỳ An thoáng hiện sự không nỡ:
- Tương Nhi, muội chăm sóc Hạo Thần, ca đi tìm Quận chúa.
- Tô huynh, chờ đã!
Bách Lý Kỳ An gọi y lại.
9Nhắm mắt, đi vào trong phòng chữ Thiên, Úc Kim Ca rất sợ nhìn cảnh sinh tình, chẳng qua đối mặt với Thần Vương, hai tay chắp lại, cun6g kính cúi đầu khiêm tốn:
- Thần Vương, đêm qua uống say, dù nói gì, đều là Kim Ca vô tâm, mong ngài đại nhân đại lượng, đừn5g so đo với loại tiểu tử nông thôn lỗ mãng như ta.
Bách Lý Hạo Thần tùy ý dựa vào lưng ghế, ôm hồ ly vuốt lông, nghe thấy giọng nói, ngẩn người, khẽ gật đầu, khóe miệng cứng ngắc cong lên, nói:
- Ài? Câu này của Lạc Vân sai rồi, Hoắc Quận chúa không phải cũng là nữ tử sao? Khi nàng lần đầu tiên ra chiến trường, còn chưa lớn bằng Tương Nhi đâu! Ngươi cũng đừng chiều hư nàng!
Tô Tương Nhi vừa nghe thấy Hoắc Quận chúa, ánh mắt toả sáng:
- Kỳ An ca ca! Mau nói cho muội biết rốt cuộc Hoắc Quận chúa có tới không? Hình như muội nghe nói có sứ thần ngoại quốc đến nước ta kết thân, có phải họ muốn kết hôn với Hoắc Quận chúa của chúng ta không?
- Úc công tử, bổn vương cũng có chỗ không chu đáo, xin hãy thứ lỗi.
Điều khiến Úc Kim Ca kinh ngạc là, đêm qua tên tiểu tử không thèm để ý hình tượng cố sức uống rượu đã không thấy đâu, ngồi trước mặt hắn chính là một vị Vương gia lạnh lùng yêu sủng vật. Không hề tức giận, so với sự xấu hổ trước kia càng khiến người ta đau lòng.
Chẳng qua... Con hồ ly này khác con hồ ly trước, đây là một con hồ ly mắt xanh. Sao có thể...
Nhưng phần tình nghĩa kia, sao có thể nói bỏ là bỏ?
Lại là một trận thổn thức.
Màn đêm buông xuống, phố vừa lên đèn.
- Tương Nhi! Muội không được đi.
Tô Tương Nhi ủy khuất bĩu môi.
Bách Lý Kỳ An lắc đầu, nói:
Bách Lý Kỳ An thấy hai người bọn họ bắt tay giảng hòa, mắt lộ sự mừng rỡ, nói:
- Hay là tối nay chúng ta cùng đi trường đấu thú chơi đi, đi giải sầu được không?
- Được được!
Tô Tương Nhi vỗ tay khen hay, suýt nhảy lên:
- Từ trước đến nay ca ca không cho muội đi trường đấu thú, nói đó không phải là nơi một cô bé ngoan có thể đi, hôm nay đi theo các huynh, muội cũng muốn mở mang tầm mắt!
Tô Lạc Vân nhíu mày, ra vẻ huynh trưởng, trợn mắt nhìn nàng:
Nếu là huyễn thú sống, trường đấu thú sẽ tốn giá cao mua vào, ở đây mỗi ngày đều có mười mấy con huyễn thú chết, lại có thể kiếm tiền.
Trước không nói đến hơn năm nghìn chỗ ngồi trong sân, mỗi một tấm vé vào sân đều tốn hơn một năm tích góp của người bình thường, thêm nghề đánh bạc trong đấu thú, trường đấu thú coi như nhà cái, mỗi lần cũng sẽ thu năm phần trăm lợi tức với người thắng!
Trong đầu Úc Kim Ca thầm nghĩ, kiếp trước sân đá bóng lớn nhất cũng chỉ có hai trăm nghìn người, trường đấu thú nơi này có thể có kích thước lớn như vậy, cũng đủ khiến người khác thán phục.
Đoàn xe ngựa của Kim Ca vừa đến cửa trường đấu thú đã có người hầu tiến lên đón trước ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người.
Đây chính là vinh dự chưa bao giờ có, trường đấu thú trước nay đều cao ngạo, đối đãi con cháu quý tộc cũng chưa từng tự tiến lên chào đón.
Thấy người trẻ tuổi sáng nay nói chuyện với hắn đi tới, Kim Ca hiển nhiên cũng không biết đây là ngoại lệ dành cho hắn, nhưng hắn chỉ biết người trẻ tuổi đó đang đợi mình, hơn nữa đã đợi được một lúc:
- Công tử, ghế lô ngài đặt đã chuẩn bị xong, mời ngài đi theo ta.
- Xem ra chúng ta đang đi theo một người có tiền.
Bách Lý Kỳ An cười thần bí, ngắm nhìn Úc Kim Ca, trêu ghẹo đám bằng hữu.
- Sao thế?
Tô Lạc Vân không hiểu.
Bách Lý Kỳ An dùng một ánh mắt đặc thù nhìn y:
- Cái chết của Túc Phi là sự đả kích quá lớn đối với nàng, cũng không biết tại sao nàng lại không nhận được tin tức này, cho nên ta cũng… vô tình lỡ miệng nói ra...
Tô Lạc Vân vội hỏi:
- Quận chúa hiện giờ đang ở đâu?
Xe ngựa của Thần Vương phủ, An Vương phủ và Tô phủ đi về phía trường đấu thú.
Đường phố huyên náo, người đông náo nhiệt, đều đi về phía trường đấu thú, nghe nói tối nay không chỉ có trận quyết đấu của huyễn thú cấp sáu, trường đấu thú tạm thời quyết định, tối nay sẽ có thêm một trận quyết chiến sinh tử của huyễn thú cấp bảy!
Gần như toàn bộ con cháu quý tộc ở Đế đô đều đến xem.
- Tin tức của muội nhanh nhạy thật đấy.
Bách Lý Kỳ An gõ lên mũi nàng, cưng chiều nói:
- Sáng nay ta vừa đến cửa thành đón nàng ấy, vốn định ăn một bữa cơm thật ngon coi như tiệc đón gió tẩy trần cho nàng, đáng tiếc...
- Ngươi cảm thấy nàng còn có thể đi đâu?
Bách Lý Kỳ An hỏi ngược lại.
Chắc chắn là đi thăm mộ. Tô Lạc Vân suy nghĩ, dường như liếc nhìn mặt Bách Lý Hạo Thần không cảm xúc, sau đó nhìn Tô Tương Nhi, nói:
Người bình thường có lẽ cả đời cũng khó nhìn thấy một con huyễn thú, mà huyễn linh sư thường xuyên ra ngoài rèn luyện, cũng chưa chắc có thể gặp được huyễn thú cấp năm trở lên. Nếu là huyễn thú cấp bảy, chắc chắn phải mấy vị cường giả huyễn linh sư cấp bảy trở lên cùng nhau vây bắt, đặc biệt phải bắt sống, độ khó này, e rằng phải hy sinh vô số sinh mạng của huyễn linh sư mới có thể hoàn thành!
Nhưng, nó có thể mang đến cho người đó vô số lợi ích!
Huyễn thú cấp bậc càng cao, càng có giá trị. Huyễn thú chết, da lông máu xương cũng có thể bán đi làm thuốc, luyện khí, nếu là tài liệu thượng hạng, đa số đều bán cho thương hội Tụ Nguyên, giá cả không hề rẻ.
Sau đó, bọn họ vào phòng lớn nhất trong truyền thuyết của trường đấu thú này.
Đưa mắt nhìn, khoảng trăm mét vuông, rượu, trà bánh, thậm chí còn có cả nhạc cụ, cần là có.
Ngồi trên ghế gỗ mềm mại, Kim Ca cúi đầu tỉ mỉ vuốt ve đệm trên ghế da thú, trong đầu nghĩ, người có tiền đúng là biết hưởng thụ, hơn nữa, thoát khỏi thân phận của Lâu Tử Nguyệt, cũng không có ai dám nói nửa chữ không với hắn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.