Chương 127: SAU LƯNG



Đã nói với chú là không phải rồi mà, còn chuyện gì nữa sao?
An Phi nổi giận đùng đùng mở cửa ra.


Cô gái, cô có biết nh8à cục trưởng Vương ở đâu không?
Người đàn ông ngoài cửa hơi mất kiên nhẫn.

Không biết.
An Phi còn mất kiên nhẫn hơn ô3ng ấy, cô đóng mạnh cửa lại.

Cửa nhà em mà, em trút giận vào nó làm gì?
Âu Dương sau lưng thở phào, buồn cười nhìn An 9Phi hai tay chống nạnh, bộ dạng bực tức.
Bọn họ cùng nhau đi xem phim mới chiếu
Trường Giang số bảy
, An Phi thích phim của Châu Tinh Trì, Âu Dương lại không thích phim ảnh, phần lớn thời gian của anh ta dùng vào học tập và làm việc, thỉnh thoảng sẽ nghe nhạc để điều hòa cảm xúc, thuộc loại người không thú vị. Đây là một bộ phim tình cảm, hơi hài hước, An Phi lúc cười lúc thì lau nước mắt vào cánh tay Âu Dương, làm anh ta lo lắng không biết ngày mai có mặc cái áo này đến gặp người lớn được không.
Xem phim xong đi ra, bên ngoài đã tối đen, rạp chiếu phim nằm dưới trung tâm thương mại, bên trên trung tâm thương mại là một quảng trường rộng lớn, là nơi hoạt động, tập thể dục của người dân trong khu dân cư, cho dù là mùa đông cũng có rất đông các bác gái nhảy quảng trường, nhìn từ xa vô cùng nguy nga. Bên cạnh quảng trường là một con đường lớn sầm uất nhất thành phố, tám làn đường hai chiều, đèn xe ô tô không ngừng phát sáng trên đường, đèn neon đầy màu sắc trên các tòa cao ốc ven đường, một thành phố tràn đầy sức sống và vui vẻ hiện ra.

Rất nhiều chỗ ở đây không so sánh được với Thẩm Quyến, nhưng cũng là một thành phố đáng sống, không vội vã, ở Thẩm Quyến ai cũng sống vội vàng.
Âu Dương và An Phi đứng ở lan can cạnh quảng trường, nhìn cảnh vật xung quanh, bùi ngùi nói.

Vậy anh có thật sự đến đây sống cả đời không?
An Phi ngẫm nghĩ nhìn anh ta hỏi.
Hai người nhìn nhau cười, không khí căng thẳng tan biến. Việc nhỏ xen vào giữa 6ngày làm câu chuyện gặp mặt ba mẹ An Phi ngày mai mở ra, hai người bắt đầu tham khảo thời gian nào thích hợp để đến, phải nói ch5uyện với ba An thế nào, mẹ An ra sao, nếu không đồng ý thì rút lui thế nào, mọi thứ đã được thảo luận kỹ, thấy cũng sắp đến giờ hai ông bà An về nhà.
An Phi lưu luyến phải xa cách Âu Dương sớm như vậy, hai người quyết định đi dạo một lúc, đến tối Âu Dương sẽ đưa An Phi về.

Sống yên ổn ở Thẩm Quyến là giấc mơ nửa đời trước của anh, anh luôn cô gắng vì mục tiêu này, nhưng bây giờ mục tiêu cố gắng lại biến thành em và Thẩm Quyến, anh không biết, nếu bắt buộc phải chọn một, anh nên làm gì bây giờ.
Âu Dương thẳng thắn nói, anh ta biết An Phi có thể hiểu được anh ta, cũng không bắt ép anh ta, cô không phải là cô gái bám người.

Chúng ta cùng chịu đựng những đợt không khí lạnh, bão tố, sấm sét, chúng ta cùng sẻ chia sương mù, cầu vồng, dường như mãi mãi không chia li, ở bên nhau trọn đời.
An Phi nhìn khoảng đen không thấy tận cùng, khẽ đọc bài thơ
Gửi tặng cây sồi
của Thư Đình, nói với Âu Dương, cô bằng lòng chia sẻ mọi thứ với anh ta.
Giờ phút này, trái tim của hai người trẻ tuổi đang đến gần nhau hơn.
Từ quảng trường về nhà, quãng đường dài ba cây số, hai người cứ chậm rãi đi dọc đường về nhà, đến cửa khu dân cư, hai người vẫn lưu luyến không rời.
Sáng mai đến nhà em nhớ mang theo quà cáp đầy đủ, nhớ những thứ ba mẹ em thích mà em đã nói đó, nhớ là không được nói với bọn họ anh còn chưa tìm được việc làm đó...
An Phi lải nhải dặn dò.
Trở về nhà, anh tắm nước lạnh. Dòng nước lạnh như băng kích thích cơ thể cũng như linh hồn. Anh rùng mình một cái.
Quen An Phi trên mạng đã gần hai năm, ngay từ đầu anh biết cô có bạn trai, chưa bao giờ có ý nghĩ gì với cô, nhưng lại làm
hạt dẻ cười
cho cô, nghề nghiệp, tính cách, tuổi tác của anh, tất cả đều là hư cấu. Trước mặt cô, anh là người đàn ông làm cho một công ty IT lớn, trăng hoa, thích nhiều chuyện, thích cô tiếp tân xinh đẹp ở công ty bọn họ.
Đối với anh, diễn một vai như vậy giống như đang chơi một tựa game nhập vai, sống một cái tôi khác, còn cô là NPC trong game, tràn đầy bất ngờ, và có cảm giác nhập vai chân thực, làm anh tìm được một nơi giải tỏa áp lực với công việc khô khan của mình, cho phép anh tự do bay trên con đường của mình. Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được NPC trong hiện thực.
Khi anh phát hiện trong hiện thực cô chính là người đứng cạnh anh, cô đúng như những gì trong suy nghĩ của anh, câu chuyện trên mạng của cô, tình cảm, tâm trạng của cô bắt đầu tác động đến thần kinh anh, cô đã đi vào trong lòng anh.

Được được, nhớ cả rồi, em mau về nhà đi, bác gái gọi điện giục nhiều lần rồi, ngày mai anh đến chắc chắn bác ấy sẽ biết tối nay em đi với anh thôi, nếu về trễ thì mọi tội lỗi chắc đổ lên đầu anh cả đấy.

Hai người tình cảm nồng nàn ôm nhau, không ai chú ý đến, sau lưng bọn họ, một bóng dáng cao to đứng dưới tàng cây ngô đồng, một người đàn ông chỉ yên lặng đứng nhìn hai người bọn họ.
Ngọn đèn mờ kéo dài bóng anh, trên mặt đất, dường như vô cùng cô đơn.
Vương Dịch Tường cứ đứng như vậy, đứng ở phía xa, cầm bó hoa hồng xanh muốn tỏ tình với cô vào đêm lễ tình nhân.
Nghĩ đến đây, anh mới phát hiện mình đã đi từ cửa khu dân cư nhà An Phi ra đến quảng trường Cự Long, bóng đêm u ám, trên quảng trường đã không còn ai, gió lạnh thấu xương, đi lâu như vậy, chân và đầu gối của anh đã cứng đờ.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới từ từ đứng dậy, đi về nhà.
Nhìn thấy cô và người đàn ông khác ôm nhau, tình cảnh này cũng tương tự với đêm tuyết lớn dữ dội mấy năm trước. Lần đó anh lặn lội nghìn dặm xa xôi đến thăm bạn gái mối tình đầu, cũng thấy cô ta và bạn trai nắm tay nhau. Bây giờ, vận mệnh lại trêu đùa anh, trái tim chân thành lại bị cô giẫm nát, trái tim anh chìm xuống, rơi xuống bụi trần.
Anh quay đầu rời đi, nhẹ nhàng buông tay, đóa hoa hồng rơi xuống đất, cả giọt nước mắt của anh cũng rơi xuống, rơi vào trong tận đáy lòng. Đàn ông con trai không dễ rơi lệ, anh không thể rơi nước mắt chỉ vì cái tình cảm này được, dù sao bây giờ anh không còn là thanh niên ngông cuồng nữa. Lần đau khổ này tấn công anh điên cuồng hơn lần trước, giống như muốn nghiền nát anh.
Bóng dáng của cô dần nhập vào bóng dáng cô bạn gái trước, làm anh cảm giác bị khủng bố, cảm giác muốn trốn chạy, đúng, anh muốn trốn khỏi cô gái này.
Lần trước tại thành phố xa lạ đó, anh không có chỗ để đi, ban đêm giá rét, anh cứ quanh quẩn ở nhà ga cả đêm, không giống như bây giờ, anh có nhà, có một nơi thuộc về mình, có thể từ từ trốn đi chữa trị vết thương.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.