Chương 13: Khó cả đôi đường


Bệnh lao phổi hay được gọi là ho lao, Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, và hình ảnh bánh bao tẩm máu của trong tác phẩm của Lỗ Tấn chính là căn bệnh 8này, ở cổ đại, những ai mắc bệnh này tương đương với án tử hình, cũng giống như AIDS không có thuốc chữa ngày nay.

Tác phẩm
Thuốc
của Lỗ T3ấn.
Bây giờ, bệnh lao phổi đã không còn là căn bệnh nan y nữa, bệnh lao phổi, lao ruột, và các bệnh lao khác rất thường gặp ở lâm sàng. Lao l9à bệnh xuất hiện khi bị nhiễm khuẩn lao, chia làm hai loại hoạt động và không hoạt động, không hoạt động sẽ không có tính lây bệnh, mà hoạt động thì 6sẽ có khả năng lây bệnh. Lao phổi thâm nhiễm là loại có tình lây lan cao. Bây giờ, vì để điều trị chống truyền nhiễm bệnh lao phổi có tính hoạt động,5 nhà nước cũng đã chính sách giúp đỡ, các thuốc điều trị sẽ được miễn phí, mà bệnh viện của bọn họ vừa hay không được phép nhận bệnh nhân bệnh này, cũng không có thuốc điều trị.
Kết quả này làm Lý Mộc Tử cảm thấy khó xử, khoa Hô hấp chắc chắn sẽ không nhận bệnh nhân lao phổi, mà để chẩn đoán chính xác hơn về bệnh lao phổi thì sẽ phải dùng tới phương pháp xét nghiệm dưới da, nhưng kết quả xét nghiệm sau 72 giờ mới có, cô ấy không dám giữ lại bệnh nhân lao phổi chưa rõ ràng trong phòng cấp cứu tới 72 giờ như vậy, nếu lỡ lây cho các bệnh nhân khác thì phải đồng thời điều trị rồi.
Trương Hiểu Lệ thấy An Phi tới liền cười nói:
Mấy hôm nay, em thành khách quen ở đây luôn rồi, nếu em thấy hứng thú thì yêu cầu Chủ nhiệm Thôi điều em qua đây đi, đi theo chị so với đi theo Lý Mộc Tử sẽ không phải bị tốn tế bào não quá nhiều đâu.


Nửa năm sau cũng sẽ đến phòng hồi sức mà, Chủ nhiệm Thôi không có ý định tha cho bọn em đâu! Chủ nhiệm để bọn em quen với phòng cấp cứu trước rồi mới chiến đấu với phòng hồi sức đầy gian lao sau.'' An Phi vừa oán hận vừa bất lực nói.
Ca bệnh này chưa đến một tiếng đã xong, đối với khoa Cấp cứu bận rộn cả ngày, chỉ có thể coi như là một việc nhỏ mà thôi, An Phi nhanh chóng quên đi.
Mãi tới lúc rảnh rỗi, An Phi đi đến phòng hồi sức xem ông cụ kia, dù sao đã gặp nhiều lần, cũng xem như là bệnh nhân quen mặt rồi, biết bệnh tình ông cụ đã xấu đi, trong lòng cô hơi không thoải mái.

Nếu là lao phổi thì có thể sẽ lây bệnh, hơn nữa đây vẫn đang trong giai đoạn lây lan tỉ lệ cao.
Lý Mộc Tử thấy giáo viên lập tức cách xa cậu bé, hơi bất lực, nói thêm:
Bệnh lao phổi lây lan qua vi khuẩn lúc ho, khi dẫn cậu bé ra ngoài thì nên mang theo giấy vệ sinh, khi ho xong nhớ gói lại kỹ để tránh lây bệnh.

Giáo viên chần chừ một lúc rồi đồng ý, nói nhỏ:
Cha mẹ của thằng bé vẫn chưa tới, giờ phải làm thế nào đây?
Đối với căn bệnh lao này, ai cũng cảm thấy sợ, nên giáo viên cũng không muốn đi

Cậu bé có khả năng bị bệnh lao phổi, mọi người cần phải đợi chẩn đoán chính xác nhất từ Viện phòng bệnh lao đưa xuống, nếu không phải thì có thể về được rồi.
Lý Mộc Tử cân nhắc một chút, trả lời nói.

Bênh lao phổi không phải là căn bệnh truyền nhiễm ư, liệu thằng bé có làm lây bệnh không?
Giáo viên ngạc nhiên mở to mắt.
Nhưng mà, cậu bé này ngoại trừ sốt thì cũng không ho ra máu, chẳng lẽ đã kết luận ngay là cậu ấy bị lao phổi có hoạt động sao?

Bác sĩ, thằng bé thế nào rồi?
Giáo viên thân thiết hỏi.
Ông đi ra ngoài gọi điện thoại, chắc là gọi cho cha mẹ cậu bé và Hiệu trưởng trường. Sau khi quay lại, ông hỏi thăm địa chỉ cụ thể của Viện phòng bệnh lao, cũng yêu cầu Lý Mộc Tử cho cậu bé hạ sốt. Lý Mộc Tử nói lại một lần những lời vừa giải thích với An Phi cho ông ấy nghe, bảo cứ đi chẩn đoán chính xác trước đã, huống chi, bệnh lao phổi phải dùng đến thuốc đặc trị thì mới có hiệu quả, cứ chậm trễ như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Giáo viên do dự một hồi, thấy mặt cậu bé càng lúc càng đỏ, cuối cùng quyết tâm dẫn cậu bé đi, Lý Mộc Tử bảo An Phi gọi 120 đưa bọn họ đi.
Đợi bọn họ đi rồi, An Phi nghi ngờ hỏi Lý Mọc Tử:
Chị Mộc Tử, em vừa hỏi cậu bé ấy rồi, cậu ta không ho, cũng không bị đổ mổ hồi trộm, chỉ sốt thôi, xung quanh cũng không ai bị lao, thì sao lại bị lao được?


Rất nhiều bệnh nhân lao phổi tiếp xúc với người bệnh lao mà bản thân mình cũng không biết, lần trước có một bệnh nhân đạp xích lô được chẩn đoán bị lao phổi, ông ấy cũng không nhớ là mình đã từng tiếp xúc với người nào bệnh như vậy, sau đó mới nhớ lại một tuần trước, có một người ho khan liên tục đã thuê ông ấy đạp xích lô, có khả năng đó chính là người đã lây bệnh lao phổi.
Mộc Tử giải thích.

Đến xem ông cụ hôm qua à?
Trương Hiểu Lệ đoán được ý đồ của An Phi, nói tiếp:
Ông cụ kia phục hồi không tệ, người nhà cũng rất phối hợp điều trị.


Người nhà rất phối hợp? Chị đang nói con trai ông ấy sao?
An Phi cười ha ha hai tiếng, nghi ngờ hỏi.

Đúng vậy, chị đã nghe nói tình hình của ông ấy rồi. Nhưng sau khi đến chỗ bọn chị thì rất phối hợp, dù là nộp tiền hay dùng thuốc. Chị nghi ngờ không biết có phải là người mà bọn em đã nói không.'' Trương Hiểu Lệ thấy An Phi không tin, chỉ nhún vai cười.

Dù sao đi nữa, ông cụ có thể cố gắng chống đỡ là một tin tức tốt. Trái tim An Phi cũng thoải mái hơn nhiều. Đi ra khỏi phòng hồi sức, cô nhìn thấy con trai của ông cụ kia, ông đang ngồi ngủ gật trên ghế, chắc một ngày nay cũng mệt mỏi lắm rồi. Có thể đưa ra quyết định đúng đắn trong thời khắc quan trọng, chịu đựng gánh nặng tiền bạc và những khó khăn khác, đặt mạng sống của cha mình lên hàng đầu, cũng coi như người đàn ông này có trách nhiệm, nhìn người không thể nhìn vào một lúc được, cũng không thể vơ đũa cả nắm người nhà bệnh nhân được, nói chuyện cho bọn họ hiểu nhiều hơn thì sẽ đạt được kết quả mong muốn thôi. An Phi nhắc nhở bản thân mình phải làm việc kiên nhẫn một chút.

Lúc nhón chân đi ra khỏi phòng hồi sức, ngang qua phòng khám của khoa Nội Tim, An Phi ngẩng đầu nhìn vào trong theo bản năng, Vương Dịch Tường đang xem bệnh án, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, An Phi nghĩ đến lần trước mình đối xử với anh như vậy thì hơi xấu hổ:
Tôi, trùng hợp đi ngang thôi, không có gì đâu, anh làm việc đi.
Cô lắp bắp nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.